Chương 349 - Cái đầu óc này 2
Trưởng thôn nhìn Vương Thiên Tường, đợi ông ta nói chuyện.
Vương Thiên Tường biểu cảm vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Hôm nay tôi nghĩ, đi nói chuyện với kế toán Lý, ông đoán xem là chuyện gì.”
Trưởng thôn muốn nói ông ta làm sao biết được, thứ ông ta quan tâm không nằm ở đây.
Nhưng lại tò mò hỏi: “Ông đi tìm kế toán Lý có chuyện gì vậy?”
Vương Thiên Tường ngập ngừng một chút, từ khi bị nêu danh ở bên công xã, bên này nhân mạch quen biết của ông ta liền có chút không đủ.
Không chỉ không đủ, mà tất cả còn chê bai ông ta, ông ta tới tận nhà, không nói có việc thì chính là thoái thác.
Dù sao cũng là chả nhờ vả được một ai.
Vì con trai, đại đội trưởng muốn giải quyết xong xuôi việc ở công xã bên này, chỉ cần có thể phục hồi lại chức vị, không, chỉ cần làm một chức vụ bé nhỏ thôi, con trai của ông ta sẽ không đến mức bị ông ta liên lụy.
Cho nên dưới tình hình không nhờ vả được ai, Vương Thiên Tường muốn tìm biện pháp từ trên người kế toán Lý.
Làm kế toán nhiều năm như vậy, nói không có người quen ở trên thị trấn, điều đó chắc chắn không có khả năng.
Lúc đại đội trưởng đi tìm kế toán Lý, vừa đúng lúc trông thấy bà Lý đến nhanh hơn ông ta một bước đang vào trong nhà.
Trong lòng ngờ vực, bà già này đến nhà kế toán Lý để làm gì.
Thế là bèn đi vào trong sân, áp tai lên cửa nghe lén.
Phòng khách của nhà kế toán Lý vừa hay đối diện cửa lớn, mấy người nói chuyện ông ta nghe rõ mồn một.
Bên đó đang trù tính âm mưu, ông ta không tiện đi vào, nhưng mà có thể đến chỗ trưởng thôn châm biếm một phen.
Cũng không trả lời câu hỏi của trưởng thôn, mà làm như xem kịch nói: “Không có việc gì, chẳng qua bà thông gia đó của ông quả là một người không đơn giản, ông đây là đắc tội gì với người ta rồi, khiến người ta hận cả nhà ông đến vậy.”
Trưởng thôn...
Vợ trưởng thôn bưng một cốc nước đến đặt trước mặt Vương Thiên Tường, ngập ngừng hỏi: “Lão Vương nghe được cái gì vậy?”
Vương Thiên Tường nhìn vợ trưởng thôn, trong lòng có chút cảm khái, số mệnh của ông già này tốt thật, tìm được người vợ thông minh hơn vợ của mình nhiều.
“Bên trong nói chuyện cũng không tránh người, tôi đứng ở ngoài sân nghe rõ mồn một, bà thông gia của chị nói cho kế toán Lý chuyện ban đầu Kiến Thiết sờ mó Lý Hướng Vãn.
Tôi đây bèn nghe một hồi, khá thật, vừa mới nghe, còn nghe ra được một chuyện khác.
Tôi nói sao lúc đầu bà thông gia đó của chị lại có thể gây chuyện như vậy, hóa ra là đã bàn bạc kế hoạch kỹ lưỡng với kế toán Lý, tính toán muốn kéo ông rớt đài.
Kế toán Lý người ta đã hứa hẹn rồi, nuôi lợn, người tính điểm tùy cho bọn họ chọn.
Chị dâu, nhà hai người đúng là đã kết được một thông gia tốt.” Mặt của đại đội trưởng đã sắp cười đến nở hoa.
Đời sau của nhà lão Triệu thật sự sắp có náo nhiệt để xem rồi.
Nghĩ đến trưởng thôn đen đủi, trong lòng ông ta liền vui không chịu nổi, xem hai ngày trước ông ta còn ra vẻ đắc ý nữa.
Vương Thiên Tường thưởng thức vẻ mặt âm tình bất định của trưởng thôn, cục giận nhịn trong lồng ngực đã lâu ngày cuối cùng cũng có thể xả ra.
Hứ, chuyện đáng cười của ông ta có gì hay ho.
Trưởng thôn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khi người khác gặp họa, cái biểu cảm cười đến nỗi không nhìn thấy đông tây nam bắc của ông ta liền tức giận.
Liền hừ lạnh nói: “Ông thấy có gì đáng cười, chuyện này cuối cùng ai mới là người đen đủi, trong lòng ông còn chưa biết đâu.”
Đầu óc này...
Ông ta vừa nói xong, biểu cảm của Vương Thiên Tường lập tức tan vỡ.
Trong lòng nhất thời bắt đầu mắng mỏ, sao ông ta không nghĩ tới điểm này nhỉ.
Nếu như không phải bà Lý gây chuyện như vậy thì hôm đó ai sẽ nghĩ tới việc lộ đề thi chứ.
Không biết chừng mọi người chỉ cho rằng đám con cháu nhà họ Vương tự hùa nhau gian lận mà thôi.
Vốn dĩ có biểu cảm vui sướng khi thấy người khác gặp họa, bỗng chốc chẳng còn nữa, thậm chí còn hơi khó chịu.
Trưởng thôn trong lòng thầm nghĩ, đấu với ông ta à, hứ.
“Chú em, chú vừa nói vậy, tôi rất tò mò, kế toán Lý tính kế nhà chúng tôi, vậy ban đầu liệu có cũng dùng phương pháp khác tính kế nhà chú hay không?” Vợ trưởng thôn đúng lúc ném một quả mìn.
Vương Thiên Tường bỗng chốc cảm thấy đầu óc ong ong.
Nhất thời có chút không nói lại được.
Ông ta vui mừng cái gì chứ...