Chương 350 - Chẳng thấy sao cả 1
Lúc đại đội trưởng tiền nhiệm tới nhà của trưởng thôn là bộ mặt vui tươi hớn hở, còn lúc ra về, sắc mặt khó coi, vô cùng nặng nề.
Còn bà Lý chỉ thiếu điều kể hết toàn bộ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cỏn con cho kế toán Lý thôi.
Tục ngữ có câu, một kế toán không muốn làm trưởng thôn không phải là một kế toán tốt.
Lần này trong thôn xây trường tiểu học, kế toán Lý liền cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi.
Anh ta không tin, trưởng thôn và đại đội trưởng sẽ làm việc công bằng, nên muốn ngấm ngầm bắt lấy nhược điểm của hai người bọn họ, tùy thời hành động.
Về phía trưởng thôn, ánh mắt của anh ta dừng lại trên người bà Lý.
Đều là người cùng một họ, cộng thêm ngu ngốc, rất dễ lừa, cho một miếng bánh không to không nhỏ, bà già ngu ngốc này liền vui vẻ làm việc thay anh ta.
Lúc đầu chuyện Triệu Kiến Thiết chiếm tiện nghi Lý Hướng Vãn, mấy vị lãnh đạo của thôn đều ở hiện trường.
Chuyện này đã không được coi là bí mật gì nữa rồi.
Bà Lý nhắc lại chuyện này, kế toán Lý lại cẩn thận cân nhắc một chút.
Không hay cho lắm...
Tội lưu manh ấy, làm không tốt sẽ hại đến mạng người.
Hơn nữa, chuyện này đã qua lâu rồi.
Thêm việc bây giờ nghe được ý trong lời nói của bà Lý, nhà trưởng thôn đã mời Lý Hướng Vãn tới ăn cơm.
Tính khả thi của chuyện này càng không cao rồi.
Trong lòng có ý thoái thác, nhưng lại sợ bà già ngu ngốc này náo loạn chuyện đợt trước, đang yên đang lành đi đắc tội trưởng thôn.
Thế là bèn giả vờ nói: “Cô à, muốn chuyện này thành công, thì phải đi tìm Lý Hướng Vãn.
Đừng để cho chúng ta lên kế hoạch xong hết rồi, người của công xã xuống điều tra, lại vốn dĩ không hề có chuyện này.”
Thế há chẳng phải vừa mất phu nhân lại thiệt quân à.
Bà Lý ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nóng lòng nói: “Thế cậu đi tìm Lý Hướng Vãn nói đi.”
Kế toán Lý khẽ ho, nói: “Cô ơi, dù gì bên đấy cũng là nữ thanh niên trí thức, một người đàn ông như cháu không tiện đi nói chuyện riêng, cô xem, hay là cô đi nói một chút?
Cô yên tâm, chỉ cần việc này thành công, cái chức vụ người tính điểm kia chắc chắn sắp xếp cho con trai cô.
Cháu đích thân dạy cậu ta thành thạo.”
Bà Lý nghe được lời này, lập tức lấy lại được tinh thần, hạ quyết tâm nói: “Được, cậu cứ đợi tin tốt của tôi đi.”
Nói xong, bước chân mạnh mẽ bước ra khỏi nhà.
Trên mặt tràn đầy đắc ý, bà ta không tin còn phải đi cầu xin cái nhà thông gia keo kiệt đấy.
Đợi người ra khỏi nhà rồi, vợ của kế toán Lý mới ra ngoài, cau mày nói: “Nếu như chuyện này thành công rồi, thế chẳng phải đắc tội nhà họ Triệu à, Triệu Lão Nhị chỉ có mỗi thằng con trai đó, nếu vô tù thì chẳng phải sẽ liều mạng với chúng ta luôn sao.”
Kế toán Lý không thèm để ý nói: “Đó là anh lừa bà ta thôi, em chờ xem, không thành công đâu.
Tí nữa em tới nhà trưởng thôn một chuyến, nói với vợ của ông ta, bà thông gia của bà ta hôm nay tới nhà chúng ta, nói về chuyện của Kiến Thiết.
Ý là muốn anh giúp tố cáo.”
Vợ của kế toán Lý...
“Trái tim này của anh sắp biến thành cái sàng rồi.”
“Nói bậy, thành cái sàng rồi còn sống được hay sao, đừng nói lời vô dụng nữa, đi mau đi.”
Chỉ với vài câu nói lừa lọc đó, bà Lý liền đi xa thật xa.
Bước nhanh chân đến nơi ở của các thanh niên trí thức, nhắm thẳng đến phòng của Lý Hướng Vãn, cũng không thèm gõ cửa hay chào hỏi gì hết, mở cửa đi vào luôn.
Cửa đột nhiên bị mở ra, dọa Lý Hướng Vãn giật nảy mình, cứ ngỡ Vương Tiểu Mai xảy ra chuyện gì, Lâm Ngọc Trúc qua đây tìm chứ.
Không thì tại sao ngay cả cửa cũng không gõ.
Vừa định hỏi có chuyện gì, nhìn thấy người đi vào liền ngẩn ra.
Không hiểu nổi bà Lý đến đây làm gì.
Bà Lý vào trong liền nhìn trái nhìn phải đánh giá căn phòng một chút, nhìn thấy trên xà nhà còn treo một miếng thịt xông khói, đôi mắt lóe sáng.
Bèn tươi cười nói: “Họ nói cuộc sống của thanh niên trí thức Lý là tốt nhất, đúng là không sai, qua năm mới rồi mà cháu còn có thịt ăn.”