Chương 351 - Chẳng thấy sao cả 2
Lý Hướng Vãn không để ý đến sự ghen tị trong lời nói này, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Thím đến đây… là có chuyện gì sao?”
“Không phải chuyện gì quan trọng cả, thím chỉ muốn qua đây nói chuyện với cháu thôi.” Bà Lý vừa nói vừa tự ý đi vào phòng rồi ngồi xuống.
Lý Hướng Vãn...
Lười tranh luận với bà già này, nên cũng ngồi xuống đợi đối phương mở miệng.
Bà Lý nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng nghĩ, sao ngay cả miếng nước cũng không rót cho uống, cái con bé này đúng là không biết bàn chuyện.
Tuy nhiên đây không phải là lúc đi dạy dỗ cái này, trên mặt bèn bày ra bộ dáng có tấm lòng Bồ Tát nói: “Nếu như không phải Tú Tú nhà thím lỡ miệng nói ra, thím còn không biết ban đầu cháu lại phải chịu nỗi ủy khuất lớn đến như thế.
Cháu nói xem, sao cái tên Triệu Kiến Thiết kia lại to gan vậy chứ, cháu gái, cháu yên tâm, thím thay cháu ra mặt, chúng ta trực tiếp tìm đến công xã tố cáo nó.”
Lý Hướng Vãn cạn lời cười một tiếng, nếu như cô ta muốn tố cáo thì mới đầu đã trực tiếp đến đồn công an rồi.
Còn phải cần người khác giúp hay sao.
Cô ta không ngốc tới nỗi làm cái súng cho người ta sử dụng, nhìn thấy bà Lý nói vậy, bèn ra vẻ khó xử nói: “Thím, chuyện này lúc đó không có nhân chứng nào cả, bây giờ mới tố cáo lên công xã cũng không nhất định sẽ thành công, thím ở bên này có chỗ dựa vững chắc nào đó rồi đúng không?
Nếu như không làm tốt, vậy thì đắc tội trưởng thôn rồi.
Đúng rồi, Tú Tú không phải là con dâu trưởng thôn sao, thím đây là...”
Bà Lý miễn cưỡng cười, biểu cảm có hơi chột dạ.
Sau đó mới ngậm ngùi nói: “Thím đây là mềm lòng, bênh vực kẻ yếu thay mấy đứa con gái rời nhà sinh sống bên ngoài như các cháu, mặc dù mối quan hệ giữa hai nhà bọn thím là thông gia với nhau, nhưng chúng ta không thể che lại lương tâm.
Cháu yên tâm, chỉ cần bên cháu thừa nhận từng bị thằng nhãi Triệu Kiến Thiết đó bắt nạt, bên thím sẽ tìm kế toán Lý làm chủ thay cháu.
Anh ta cũng có người quen ở trên công xã, chuyện này chắc chắn thành công.
Thanh niên trí thức Lý cháu thấy như thế nào?”
Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của bà Lý, Lý Hướng Vãn khẽ cười, nói: “Chẳng thấy sao cả.”
Ý cười của bà Lý lập tức cứng đơ lại.
Sau đó tận tình khuyên nhủ nói: “Cháu à, có phải cháu sợ Triệu Kiến Thiết báo thù cháu không, yên tâm đi, có thím ở đây, bọn họ không dám, nếu thật sự đến, thím chắn thay cháu.”
Lý Hướng Vãn trong lòng cười lạnh, chắn thay cô ta?
Lời này có kẻ ngu mới tin.
Cạn lời nhìn ra ngoài cửa sổ, trông cô ta giống một người rất ngu ngốc lắm sao?
Nếu không sao lại qua đây gài bẫy cô ta một cách rõ ràng như vậy.
Lý Hướng Vãn cảm thấy chẳng có gì thú vị, trực tiếp nói: “Thím, chuyện này cháu với nhà Triệu Nhị đã hòa giải xong xuôi rồi, không cần thím phải nhọc lòng nữa.”
Bà Lý không ngờ được đối phương lại là người dầu muối không ăn.
Thu lại ý cười trên mặt, nhịn cả nửa ngày trời, lại lần nữa mỉm cười định khuyên nhủ.
Lý Hướng Vãn không cho mà ta cơ hội mở miệng, nói: “Thím, thím về đi.”
Vẻ mặt bà Lý sững lại, ngượng ngùng đứng dậy, biểu cảm bất chính nhìn Lý Hướng Vãn, tức giận hừ hừ nói: “Coi tấm lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú rồi.”
Dứt lời, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.
Lý Hướng Vãn… đột nhiên có hơi tức giận.
Theo lý mà nói, chuyện đã như vậy rồi, bà Lý đã thất bại, cũng nên thành thành thật thật mà về nhà chứ.
Nhưng mà không có, người tức giận đùng đùng ra khỏi phòng.
Bị gió lạnh thổi một hồi, tỉnh táo lại rất nhiều.
Vì công việc người tính điểm và nuôi lợn, không thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy được.
Không được, vẫn nên nghĩ cách thôi, đảo mắt một cái, lại đi đến cửa phòng của Lâm Ngọc Trúc.