Chương 353 - Lặp đi lặp lại 2
Bà Lý có hơi mắt trợn tròn, nói: “Không, thím không có ý đó, thím chủ yếu muốn nói là… thế này thật sự được hời cho thằng nhãi đó quá rồi.”
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt nói: “Thím, ý này của thím… tốt xấu gì cũng là họ hàng thân thích của nhà thím, sao nghe cứ như là thím muốn đại nghĩa diệt thân vậy?”
Bà Lý khẽ ho, nói: “Thím đây không phải là nhìn không nổi sao, cháu nói xem trong thôn giữ lại mối nguy hại như vậy, mấy nữ thanh niên trí thức các cháu nguy hiểm biết bao nhiêu, đặc biệt là các cháu lại còn xinh đẹp như thế nữa.
Thím cũng không phải là người lòng dạ độc ác, nếu như không phải mấy ngày trước thằng ranh con đó cứ nhìn chằm chằm vào Hà Hà nhà thím...
Ầy, không nói cái này nữa, ở bên thím có người có thể giúp đỡ được các cháu, cháu xem, cháu đi khuyên nhủ thanh niên trí thức Lý.
Chúng ta cùng nhau tống thằng nhãi đó vào tù.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đột nhiên hỏi: “Thím, trưa nay nhà thím nấu món gì ngon.”
Bà Lý vẻ mặt đầy khó hiểu???
Sao lại nói đến đồ ăn rồi.
“Thím, hay là chúng ta đến nhà thím đi, vừa ăn vừa nói chuyện này?” Lâm Ngọc Trúc vô cùng hưng phấn nói.
...
Khi bà Lý ra khỏi phòng của Lâm Ngọc Trúc thì biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Bộ dáng có chút chạy trối chết, còn có cả chút tức giận nữa.
Lâm Ngọc Trúc đi theo phía sau cười nhẹ nhàng tiễn người ra khỏi phòng, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Thím, thím thật sự không mời cháu ăn cơm sao?
Nếu như thay đổi quyết định rồi thì để trẻ con trong nhà đến báo cháu một tiếng.”
Bà Lý không muốn để ý người phía sau chút nào, con bé này sao lại mặt dày thế chứ.
Còn chưa giúp được chuyện gì đã muốn ăn một bữa cơm của bà ta trước rồi.
Điên hay gì.
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc lắc đầu, đúng là, ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ mời, còn muốn nhờ cô giúp công chuyện.
Nghĩ hay lắm.
Lý Tú Tú vẫn cứ đợi ở nhà mẹ, đợi mẹ mình trở về rồi, xem tình hình như thế nào.
Lần đợi này liền đợi đến gần trưa.
Nhìn thấy bà Lý trở về, Lý Tú Tú liền hỏi chuyện đã bàn bạc xong chưa.
Trong lòng có hơi thấp thỏm, bây giờ cô ta có chút không dám về nhà chồng, thậm chí còn có chút hối hận vì giúp mẹ mình.
Lỡ như thật sự chọc cho mẹ chồng nóng lên thì làm sao bây giờ.
Bà Lý cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của con gái, mà ngồi xuống kêu người rót cho bà ta một bát nước.
Sau khi uống nước xong, bà Lý đem vợ trưởng thôn, Lý Hướng Vãn thậm chí còn có cả Lâm Ngọc Trúc ra mắng chửi một phen.
Từ miệng của bà ta chính là mấy người này chẳng có một ai tốt đẹp cả.
Lúc nhắc đến Lâm Ngọc Trúc, càng trở nên tức giận hơn nói: “Chưa thấy cô gái nào da mặt dày như thế bao giờ, nếu như con có được một nửa da mặt của nó, cũng không đến mức bị mẹ chồng con bắt nạt như thế rồi.”
Lý Tú Tú...
Thấy mẹ mình ở nhà chồng bị thua cuộc, Lý Tú Tú có chút không dám về nhà, muốn ở lại nhà mẹ đẻ ăn cơm trưa.
Thế là ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ, bữa trưa làm món gì vậy?”
Lời này khiến trong đầu bà Lý lại hiện ra khung cảnh khuôn mặt tươi cười như nở hoa của Lâm Ngọc Trúc, híp mắt cười hỏi bà ta bữa trưa làm món gì.
Quả thực giống như tiếng quỷ cứ lởn vởn ở bên tai.
Lặp đi lặp lại...
Bà Lý nhìn con gái của mình, rất không vui vẻ nói: “Làm gì có chuyện con gái ngày ngày về nhà mẹ đẻ ăn cơm, đến trưa rồi, mẹ không giữ con lại nữa.
Mau về đi, đừng để mẹ chồng con có được lý do, nói nhà chúng ta không biết nuôi dạy con gái.”
Lý Tú Tú trong lòng cảm thấy tủi thân, cô ta bình thường ít khi về nhà lấy đồ rồi.
Ngay cả bữa cơm cũng...
Nhìn thấy mẹ mình thật sự không giữ lại ăn cơm, Lý Tú Tú nơm nớp lo sợ quay trở về nhà chồng.
Khi bước vào nhà giống như mèo vậy.
Cẩn thận liếc vào trong nhà, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh băng của vợ trưởng thôn.
Lý Tú Tú lập tức co rúm lại, nhỏ giọng hô: “Mẹ.”
Vợ trưởng thôn không trả lời, mà từ trong phòng của con trai và con dâu xách ra một cái túi thật lớn, ném đến trước mặt Lý Tú Tú, lạnh lùng nói: “Quần áo mấy năm nay và mấy đồ linh tinh khác của mày, tao đều thu xếp hết cho mày rồi, cũng như không cần mày nữa, cầm theo hành lý rồi cút đi.”