Chương 354 - Bà nội không cần cậu bé nữa 1
Nhìn chằm chằm vào cái túi to trên đất, Lý Tú Tú hoảng rồi.
Bình thường mẹ chồng cô ta mặc dù thích dạy dỗ cô ta hai câu, nhưng trước giờ chưa từng làm thật.
Lý Tú Tú hoảng sợ ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt không hề gợn sóng của mẹ chồng, bộ dáng không buồn không vui đó cứ giống như cô ta là người xa lạ vậy.
Lý Tú Tú trong lòng sợ hãi, biết được lần này mẹ chồng nghiêm túc rồi.
Đuổi cô ta ra khỏi nhà là ý gì?
Giọng Lý Tú Tú phát run cầu xin: “Mẹ...”
“Đừng gọi tao là mẹ, cái loại con dâu như mày, nhà lão Triệu bọn tao không chứa nổi, mẹ thật của mày ở đầu thôn phía Tây kìa, cầm lấy hành lý nữa đi mau đi.” Giọng nói của vợ trưởng thôn không chút tình cảm nói.
Có lúc, loại ngữ điệu này còn dọa người hơn mấy kiểu phẫn nộ lớn giọng mắng chửi kia.
Bấy giờ Lý Tú Tú thực sự hoảng sợ rồi, vẻ mặt nôn nóng nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con có gì sai thì mẹ nói con là được, mẹ đuổi con đi thế này con có thể đi đâu bây giờ.”
“Thích đi đâu thì đi, mày xem trong thôn có mẹ chồng nào còn quan tâm con dâu bị đuổi ra khỏi nhà sẽ đi đâu không.”
Lý Tú Tú đứng ở đó không động đậy, bị dọa đến nước mắt đều chảy ra, vội nói: “Mẹ, con cũng là người được nhà mẹ cưới hỏi đàng hoàng, mẹ không thể...không thể nói muốn đuổi con đi là đuổi được.”
Trong giọng nói này ít nhiều có chút vô lại.
Vợ trưởng thôn hừ lạnh, “Đây là nhà tao, không phải là nhà chồng mày, tao nuôi nó từ bé đến lớn, cưới vợ cho, lại còn phải giữ vợ nó nữa à?
Trong lòng mày tủi thân, thì có thể đi tìm chồng mày, cái nhà này của tao dù có nói gì cũng không giữ mày lại.”
Lý Tú Tú nhất thời không còn gì để nói, lại ép dạ cầu toàn, nói: “Mẹ, sau này con không dám như thế nữa, con sẽ không nói bất cứ thứ gì cho mẹ con nữa, mẹ tha cho con lần này đi.”
Lúc này vợ trưởng thôn không có nổi một chút lòng đồng tình nào.
Bèn hết kiên nhẫn nói: “Đi mau, còn không chịu đi, tao thay mày mang hành lý ra ngoài, đừng trách tao không giữ lại chút thể diện cuối cùng cho mày.”
Lý Tú Tú bộ dáng yếu đuối, kì kèo không muốn đi, trong lòng suy nghĩ làm sao để qua chuyện này.
Đúng lúc Tiểu Hồng Bân từ bên ngoài trở về, gương mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng, hít nước mũi, nhìn thấy khung cảnh trong nhà thì hơi ngẩn ra.
Lại nhìn vào cái túi trên đất rồi hỏi: “Bà ơi, hai người đang làm gì vậy ạ?”
Trẻ con trời sinh liền biết nhìn sắc mặt của người lớn, Tiểu Hồng Bân có thể nhìn ra được, chắc là mẹ lại chọc bà nội tức giận nữa rồi.
Nhìn vào cái túi trước mặt, trong lòng cứ cảm thấy có loại cảm giác không được tốt cho lắm.
Vợ trưởng thôn còn chưa trả lời, Lý Tú Tú đã bổ nhào ra mặt đất khóc lóc trước, ôm lấy con trai mình, gào khóc nói: “Con trai, bà nội con muốn đuổi hai mẹ con chúng ta ra ngoài, thế này muốn hai mẹ con mình sống sao.”
Tiểu Hồng Bân bị bầu không khí kìm nén này tiêm nhiễm đôi mắt cũng đỏ ửng lên, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống, vô cùng đáng thương nhìn bà nội mình, không nói lời nào.
Đúng là thương tâm.
Bà nội không cần cậu bé nữa sao?
Vợ trưởng thôn thái dương giật giật, cứng rắn nói: “Nếu như mày thương con trai ăn không no mặc không ấm, để nó ở lại đây cũng được, dù sao cái nhà này không chứa chấp nổi mày nữa.”
Tiếng khóc của Lý Tú Tú nhất thời dừng lại, sững sờ nhìn mẹ chồng mình, không ngờ rằng mẹ chồng lại hạ quyết tâm lớn tới vậy.
Trước đây chỉ cần ôm con trai khóc lóc một trận, mẹ chồng luôn...
Cô ta biết Hồng Bân chính là cháu trai cưng của mẹ chồng, sao có thể nỡ lòng đuổi ra ngoài chứ.
Lòng liền nảy ra một kế, đột nhiên cứng rắn nói: “Hồng Bân là cục thịt tách ra từ trên người con, nếu như con bị đuổi ra ngoài, cũng phải mang con trai của con theo, không có con trông coi, con không yên tâm.”
Vợ trưởng thôn...
“Tao đây liền đi sắp xếp hành lý cho con trai mày.” Vợ trưởng thôn hung ác nói.
Lý Tú Tú ngàn vạn lần không ngờ tới, mẹ chồng thế mà lại nỡ rời xa Hồng Bân.
Thì ra là như vậy, ngày ngày gọi tâm can bảo bối đều là lừa người cả.
Vợ trưởng thôn trừng mắt liếc Lý Tú Tú đang ngây người một cái, gọi cháu trai nói: “Đi, theo bà vào phòng sắp xếp đồ đạc cho cháu.”
Tiểu Hồng Bân mím môi, suýt chút nữa là khóc lớn.
Trong lòng tủi thân nghĩ: Không muốn, không muốn đâu.