Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359 - Nếu Còn Tiếp Tục Như Vậy Thì Cô Sẽ Thoát Nhóm 2

Chương 359 - Nếu còn tiếp tục như vậy thì cô sẽ thoát nhóm 2
Phản ứng đầu tiên của Vương Tiểu Mai chính là chạy thật nhanh đến trốn sau lưng Lý Hướng Vãn.

Đây hoàn toàn là một phản ứng bản năng.

Lý Hướng Vãn thì lui về phía sau, nhưng cô ta đã ngay lập tức giẫm phải chân của Vương Tiểu Mai, hai người bọn họ một lòng muốn né tránh bụi than bay tới.

Sau đó chỉ thấy cả hai người họ đều ngã xuống đất.

Lúc ngã xuống, Lý Hướng Vãn thiếu chút nữa thì chửi tục, cô ta sợ có cặn lửa không rõ bay tới phía mình nên đã lấy tay che mặt lại.

Chỉ cần là khuôn mặt không việc gì thì cô ta cũng sẽ không sao.

Sau tiếng uỵch rơi xuống đất của chậu than, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai mới dám mở mắt ra nhìn.

Chỉ thấy, trên mặt đất có một phạm vi nhỏ rải rác bã than, là loại vẫn còn mang theo đốm lửa.

Chính là còn cực kỳ khiêu khích lóe lên một hai ánh lửa ngắn ngủi rồi lại tắt rúm.

Lý Hướng Vãn bình an vô sự thở dài một hơi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm, Ngọc, Trúc.”

Lâm Ngọc Trúc… Làm sao để tránh thoát khỏi chuyện này đây, hệ thống ơi, rất gấp rồi!!

Thế nhưng kỳ thật là chuyện này cũng không hoàn toàn bình an vô sự.

Chờ đến khi thu thập xong chậu than bị đổ ra thì Lý Hướng Vãn mới phát hiện trên quần bông mới tinh của cô ta có một cái lỗ nhỏ bị cháy.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm cái lỗ nhỏ này hồi lâu.

Sau đó Lâm Ngọc Trúc đề nghị: "Nếu không vá lại?”

Tục ngữ nói quần áo mặc ba năm mới, ba năm cũ, bởi vì khâu vá lại chính là được thêm ba năm rồi mà.

Lý Hướng Vãn đỡ trán, cô ta mới không cần vá lại.

Vương Tiểu Mai đột nhiên đứng ra cười hắc hắc.

Sau đó bắt đầu thể hiện bản thân.

Lý Hướng Vãn lấy ra chỉ cùng màu, Vương Tiểu Mai vá lại ngay tại chỗ cho Lý Hướng Vãn, khâu ngang rồi khâu dọc đan xen với nhau, chỉ thấy tốn chút thời gian thôi mà Vương Tiểu Mai đã vá xong chỗ bị rách đấy rồi.

Nhìn từ xa căn bản nhìn không ra là đã từng vá lại.

Lâm Ngọc Trúc vỗ tay nói với Vương Tiểu Mai: "Chị Tiểu Mai, lợi hại, lợi hại đấy.”

Thế nhưng cho dù Lâm Ngọc Trúc có hạ thấp bản thân xuống thì cô cũng không thể lừa gạt hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai để vượt qua cửa ải này được.

Bữa cơm tối hôm đó, Lâm Ngọc Trúc đáng thương đứng ở phòng bếp nhào bột mì trắng tinh khiết.

Còn hai người phụ nữ xấu xa bóc lột sức lao động của cô thì đang nhàn nhã cắn hạt dưa trong phòng, thỉnh thoảng còn la hét, "Nhào nhiều lần vào, tôi thấy bánh bao này càng nhào bột lâu thì càng ngon.”

“Đúng thế, lúc ăn còn có vị ngọt."

Lâm Ngọc Trúc vừa làm vừa cố gắng dùng sức nhào...: Bà đây muốn quăng chậu lại rồi rời đi.

Chờ đến lúc ăn bánh bao trắng thơm ngon, Lâm Ngọc Trúc nói: "Ngày mai lúc đến chỗ anh Bàn Tử, chúng ta cũng mang chút đồ đi qua đó đi.”

Lần trước là mời bất chợt, bọn họ hai tay trắng đi qua còn được, lần này mà cũng thế thì có chút ngượng ngùng đấy.

Thời đại này, một miếng ăn quý giá biết bao chứ.

Lý Hướng Vãn gật gật đầu, nói: "Chỗ này của tôi có một con gà đông lạnh, ngày mai mang theo qua.”

Vương Tiểu Mai suy nghĩ một chút, nói: "Bên tôi còn có chút cá đông lạnh.”

Lâm Ngọc Trúc... Đều là những con người giàu có mà.

"Vậy tôi đem chút thịt lợn cùng gạo đi."

Trước mắt, ở bên ngoài cô cũng chỉ còn lại mấy cái này.

Sau khi ba người thương lượng xong thì lại tiếp tục ăn bánh bao mềm mại thơm ngon ngào ngạt ấy.

Vương Tiểu Mai gật gật đầu, rất hài lòng nói: "Bột bánh bao này được nhào khá tốt.”

Trong mười người phương Nam thì có tám người không biết làm bánh bao, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn là một trong số những người đó.

Từ khi hai người bọn họ biết Lâm Ngọc Trúc biết làm bánh bao thì bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội để “bóc lột sức lao động” của Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng trong lòng, nếu bọn họ vẫn còn tiếp tục như vậy thì cô sẽ thoát nhóm!

Sau bữa tối, ba người bọn họ còn chơi đấu địa chủ một hồi rồi mới tách ra.

Lúc tách ra ba người còn thương lượng một chút về việc khi nào thì dậy để đến nhà Lý Bàn Tử.

Sáng sớm hôm sau, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai xách gà và cá chờ Lâm Ngọc Trúc, nhưng chính là chờ một hồi lâu cũng không thấy Lâm Ngọc Trúc đi ra.

Vì thế hai người bọn họ cùng nhau đi qua gõ cửa, đợi một hồi lâu, cửa mới chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc quấn chăn bông, thần sắc buồn bã nói: "Tôi không đi được, cả người tôi đều không có sức lực gì cả, thật khó chịu, các cô đi đi.”

Lâm Ngọc Trúc nói xong liền hắt hơi một cái.

Mũi cũng bắt đầu sụt sịt.
Bình Luận (0)
Comment