Chương 360 - Thịt viên hầm to bằng nắm tay 1
Lâm Ngọc Trúc đúng là bất ngờ bị cảm cúm.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai thấy cô như vậy thì nghĩ hay là ở lại với cô.
Đúng lúc này, Lý Hướng Bắc và Vương Dương dắt xe đạp lại đây.
Lâm Ngọc Trúc còn trùm chăn, cô phất tay với hai người, nói: “Các cô đi đi, tôi chỉ bị cảm cúm thôi, ngủ một giấc là không sao rồi, không cần phải để ý đến tôi!”
Thấy đám người Lý Hướng Bắc đang đến gần, Lâm Ngọc Trúc cũng không nhiều lời với hai người: “Được rồi, tôi đóng cửa đây, lạnh quá.”
Sau đó cô dứt khoát đóng cửa lại.
Lý Hướng Bắc và Vương Dương sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lý Hướng Vãn chợt cảm thấy Lý Hướng Bắc rất phiền, không có mắt nhìn. Anh ta không thấy bọn họ đang tán gẫu sao, còn đến gần như vậy làm gì?
Lý Hướng Bắc cảm thấy bản thân vô tội, cô làm sao vậy?
“Hai người đợi chút, em đi vào xem một chút.” Nói xong, Lý Hướng Vãn dẫn Vương Tiểu Mai vào trong.
Lâm Ngọc Trúc thấy hai người lại tiến vào, cô nghiêm túc nói: “Tôi không sao thật mà, hai cô đi đi!”
Cô đoán rằng có lẽ bên kia tìm Lý Hướng Vãn có việc.
Vương Tiểu Mai không quá yên tâm, cô ta nói: “Hay là chúng tôi không đi, cũng tiện ở lại chăm sóc cô một chút.”
“Tôi chỉ bị cảm cúm thôi, nào có cần người chăm sóc? Hai người đồng ý với anh Bàn Tử rồi, đi mau đi!”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhất thời có hơi do dự.
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cười nói: “Là do các cô cứ nằng nặc đòi ăn bánh bao, làm tôi mệt đến nỗi phát bệnh. Đi thị trấn về thì nhớ mang hai hộp đào ngâm, đền bù cho tôi một chút.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: …
Cuối cùng, hai người nhóm lửa nấu cháo rồi mới yên tâm rời đi.
Trước khi cháo chín, Lâm Ngọc Trúc mơ màng ngủ một giấc.
Trong mơ đều là món ngon, chân giò lớn, cá chép kho tàu, thịt viên hầm, tất cả đều vây vòng quanh cô.
Đang ăn ngon thì cô chợt tỉnh lại.
Ngửi một chút thì thấy cả phòng đầy mùi cháo.
Cô vội vàng đứng dậy xem cháo thế nào.
Vẫn còn ăn được, cô tỉnh dậy kịp thời nên cháo vẫn chưa cháy.
Múc một chén cháo nóng hầm hập, ăn xong lại uống hai viên thuốc trị cảm, Lâm Ngọc Trúc tiếp tục chui vào ổ chăn ngủ.
Đột nhiên cô cảm thấy không đi ra cũng được, cô hoàn toàn có thể tự nấu ăn.
Nhớ lại mấy món ngon trong mơ, món thu hút cô nhất là thịt viên hầm to bằng nắm tay.
Ở trong mơ, cô chỉ cắn hai ba miếng là hết một viên thịt, ăn đến sảng khoái.
Vì thế cô quyết định bảo Ba Béo nấu thịt viên hầm cho cô.
Chuyện tốt thành đôi, lại nấu thêm xương sườn hấp gạo nếp.
Món chính là cháo thịt bằm trứng Bắc Thảo.
Ba Béo nhận được mệnh lệnh thì vui vẻ đi vào phòng bếp, cuối cùng cũng đến lúc nó trổ tài.
Có người một khi bị cảm cúm rồi thì sẽ không muốn ăn uống, nhưng Lâm Ngọc Trúc thì không.
Trên đời này, thứ hấp dẫn người khác ngang bằng với sắc đẹp là thức ăn ngon.
Lâm Ngọc Trúc nuốt nước bọt, rồi lại nằm trong ổ chăn nóng hầm hập ngủ tiếp, trong lòng còn nghĩ đến thịt viên và xương sườn.
Lâm Ngọc Trúc bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ở bên ngoài.
Cô nghĩ Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn chưa về nhanh như vậy được, cô đứng dậy mở cửa, cũng đã mặc quần áo trước đó.
Lâm Ngọc Trúc cho rằng không phải Tiểu Cẩu Đản thì chính là nhóm các thím trong thôn đến tìm cô.
Người duy nhất cô không nghĩ đến là Thẩm Bác Quận. Cô chỉ thấy gương mặt của đối phương, tai đỏ bừng vì lạnh. Khi thấy cô, anh khẽ nhíu mày.
Lâm Ngọc Trúc hơi sửng sốt, hỏi: “Anh Thẩm, sao anh lại đến đây?”
Làm người mời khách, vậy mà anh ấy lại để Lý Bàn Tử ở nhà một mình.
Cùng lúc đó, Thẩm Bác Quận cũng hỏi cô: “Sao lại mặc ít như vậy?”
Không phải bảo là bị ốm sao, sao chỉ mặc một cái áo len?