Chương 367 - Đây sẽ là lúc để chứng minh kỹ năng lái xe của cô 2
Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh thím Lý Tứ cùng xem náo nhiệt, hỏi: "Thím Tứ, bọn họ bởi vì chuyện gì mà đánh nhau vậy?”
Thím Lý Tứ lôi kéo Lâm Ngọc Trúc hưng phấn nói: "Cháu cũng đến quá muộn rồi, cháu hỏi thím là hỏi đúng người rồi.”
“Khó lường đâu, đề thi trước đó của các cháu, nghe nói là kế toán Lý cũng lấy được một phần, nhưng mà ông ta lại lấy đề thi đó cho không ít con cháu nhà họ Vương xem. Đại đội trưởng đi lên trấn nghe được như vậy, trở về liền việc cũng không làm nữa, dẫn cả nhà tìm tới cửa nhà họ Lý nói lý lẽ.”
Thím Lý Tứ nói xong còn lắc đầu tặc lưỡi chậc chậc.
Lâm Ngọc Trúc cũng lắc đầu tấm tắc tặc lưỡi chậc chậc theo.
Chỉ là vì một chức quan nhỏ nhoi không đáng kể như vậy mà đã khiến cho mấy ông già trong thôn đấu đi đấu lại với nhau, về chuyện này thì nhà trưởng thôn cũng không trộn lẫn vào.
....
Bây giờ cảnh đấu tranh trên tuyết là rất tàn bạo.
Chỉ thấy đại đội trưởng cũ thôn Thiện Thủy hung hăng cho kế toán Lý một quyền.
Đánh đẹp lắm, một quyền ngay giữa hốc mắt.
Đều đánh đến mức kế toán Lý choáng váng, mắt nổi đom đóm luôn rồi.
Kế toán Lý ở vào yếu thế, trong lúc cố gắng làm dịu cơn đau ở mắt của mình, thì kế toán Lý còn dùng khuỷu tay gầy yếu ấy của ông ta nhằm ngăn cản nắm đấm vung tới của đại đội trưởng cũ, và đã hoàn mỹ ngăn cản được cú đấm ấy.
Hiện tại tỉ số thắng thua là 7:3, cũng không biết kế toán Lý có thể tạo ra một pha đảo ngược kì tích hay không nữa.
Chúng ta hãy cùng nhau di chuyển tầm nhìn về phía người nhà của họ.
Ừm, tình huống có thể nói là hoàn toàn nghiêng về một bên.
Chỉ thấy bà Vương vợ của đại đội trưởng cũ, liên thủ với người em dâu vừa đen lại vừa khoẻ mạnh của bà ta, thực hiện chính sách vừa bấm vừa véo lại vừa cào với vợ và con dâu của kế toán Lý.
Con dâu nhà họ Vương thì đang do dự đứng ở trung tâm, lúc này trong lòng cô ta còn đang đấu tranh mãnh liệt. Hợp sức khi dễ người, hay là thờ ơ lạnh nhạt?
Lúc này chỉ thấy giữa sân có một ông cụ đi tới, dáng vẻ bước đi không tính là sốt ruột.
Ông cụ này dựng râu trừng mắt đi đến bên phía đám đàn ông bên này để can ngăn.
Tuyệt vời, chỉ thấy đại đội trưởng cũ dũng mạch vô địch dùng một quyền đánh ngã ông cụ tới can ngăn này xuống dưới đất.
Từ đó trở thành tình huống đánh hội đồng ba người, cảnh tượng phải nói là hết sức mãnh liệt.
Về sau ông cụ này liền trở nên cực kỳ chật vật, chỉ thấy ông ta ôm lấy phần mắt bầm dập, hướng về đám thanh niên thật thà rắn chắc trong đám người hét lớn: "Còn xem náo nhiệt cái gì nữa, mau tới đây can ngan đi.”
Mấy người thanh niên thật thà chất phác dưới dâm uy của ông cụ này, bất đắc dĩ buộc phải gia nhập chiến trường đó.
Bọn họ nhanh chóng kéo đại đội trưởng cũ và kế toán Lý ra khỏi cuộc hỗn chiến.
Mà mấy bà thím thấy vậy cũng rất có ánh mắt, tiến lên kéo bà Vương cùng em dâu nhà bà ta ra, giải cứu bà Lý từ trong ma trảo của bà Vương và em dâu bà ta.
Một vở kịch hay đến đây là kết thúc, muốn biết phần sau như thế nào, xin hãy lắng nghe phân tích lần sau.
...
Sau khi trận ẩu đả này tan rã, Lâm Ngọc Trúc trở về cùng với thím Trần, trên đường trở về còn gặp không ít người nghe tin tới xem náo nhiệt.
Nghe nói đã tan rã mọi người còn tỏ ra rất mất mát.
Mấy ngày sau, cũng không nghe thấy có chuyện gì xảy ra với kế toán Lý.
Dù sao thì việc này cũng cứ trôi qua mơ hồ như thế, đại đội trưởng cũ thì cũng vẫn chỉ là đại đội trưởng cũ mà thôi.
Lúc này điều làm cho Lâm Ngọc Trúc có chút chột dạ chính là, vết thương trên trán Lý Hướng Bắc rốt cuộc cũng kết vảy, đang chuyển thành lớp vảy màu đen rồi.
Hai chị em nhà họ Đổng mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, cũng rất chột dạ.
Lý Hướng Bắc cũng không biết rằng chính vết sẹo trên trán anh ta, sau này sẽ khiến mẹ Lý mỗi lần mà nhìn thấy nó đều sẽ mắng hai chị em nhà họ Đổng một lần.
Cái gì mà chưa từng thấy cô gái nào hung ác như vậy.
So với Lý Hướng Vãn nói tiếng phổ thông ỏn à ỏn ẻn thì quả thực là đối lập rõ ràng.
Những ngày tháng nhàn nhã trôi qua trong chớp mắt, thôn Thiện Thủy không còn xảy ra chuyện gì để mọi người có thể thưởng thức lúc uống trà hay sau giờ cơm nữa.
Nếu như thật sự muốn nói có thì đó chính là Lý Tú Tú vẫn ở lại nhà họ Lý.
Hàng xóm sống ở bên cạnh nhà họ Lý thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng cãi vã gà bay chó sủa của nhà họ Lý.
Lý Tú Tú phía sau ngược lại muốn trở về nhà trưởng thôn, nhưng vẫn bị vợ trưởng thôn đuổi ra.
Lần này, cả thôn đều biết rằng vợ trưởng thôn là thật sự tức giận.
Danh sách giáo viên dân lập đã được quyết định hoàn toàn, trưởng thôn dùng loa thông báo cho mấy người giáo viên dân lập đến phòng giáo dục thị trấn họp vào lúc 9 giờ ngày hôm sau.
Họp vào lúc đấy thì ngày hôm sau mấy người Lâm Ngọc Trúc sẽ cần phải dậy sớm.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì hỏi Lý Hướng Vãn buổi tối có muốn ăn gì không.
Lý Hướng Vãn vẻ mặt cảnh giác nhìn cô, hỏi: "Cô đây là muốn làm gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc cười hắc hắc, nói: "Muốn mượn xe Lý Hướng Bắc.”
“Ba người, đi trên một chiếc xe, chen chúc lắm.”
Lý Hướng Vãn...
Sau đó Lý Hướng Vãn lại bắt đầu lục lọi tủ, phát hiện đồ ăn vặt bên ngoài cơ bản bị hai tên ăn vặt kia ăn đến không còn gì nữa rồi.
Không còn cách nào khác, Lý Hướng Vãn chỉ có thể cắt một miếng thịt khô nhỏ để đi mượn xe.
Không lâu sau, Lý Hướng Vãn xách thịt khô đẩy xe đạp trở về.
Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc nhìn thịt khô, nhao nhao vỗ tay, tốt quá đi.
Lý Hướng Vãn đang muốn nói ăn gì thì Lâm Ngọc Trúc nói: "Cô bảo chị Tiểu Mai chuẩn bị trước, tôi trở về nấu sau.”
Hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc muốn ra khỏi phòng, tò mò hỏi: "Cô muốn đi đâu đấy?”
“Tôi đến nhà thím Hứa một chuyến, nói cho họ một tiếng, ngày mai tôi sẽ dẫn Hứa Hồng đến trấn."
Đây sẽ là lúc để chứng minh kỹ năng lái xe của cô.
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc bỏ chạy nhanh như chớp, không biết nên nói gì.