Chương 368 - Cái xe này cũng thật là, sao còn chạy về phía anh chứ 1
Đợi Lâm Ngọc Trúc đến nhà Thím Hứa nói rõ ý đồ tới đây của cô thì ngay lập tức cô đã nhận được cơn mưa lời khen đầy nhiệt tình của thím Hứa.
Thím Hứa nghĩ trong lòng, thanh niên trí thức Lâm này thật đúng là nhiệt tình, lúc trước còn có không ít người có cái nhìn sai về thanh niên trí thức Lâm đấy.
Sau này ai mà nói thanh niên trí thức Lâm là tiểu sát tinh thì bà ta sẽ là người đầu tiên phản đối.
Trước khi Lâm Ngọc Trúc rời đi, thím Hứa còn muốn lấy cho cô một quả trứng gà luộc để cho cô cầm về ăn.
Lâm Ngọc Trúc lập tức lắc đầu, nói: "Thím, cháu ghét ăn trứng gà nhất, thím giữ lại cho Hồng Hồng ăn đi, thím tốt với cháu như vậy, không khéo người ta còn tưởng rằng cháu mới là con gái ruột của thím đấy.”
Thím Hứa bị chọc cười ha ha, nói: "Nếu thím mà có một cô con gái như cháu thì thím nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”
Lâm Ngọc Trúc cười mặt mày cong cong, hai người lại khách sáo với nhau một phen thì thím Hứa mới để cho Lâm Ngọc Trúc đi về.
Còn về trứng gà thì dù thím Hứa có nói gì đi chăng nữa thì Lâm Ngọc Trúc cũng không lấy.
Đây cũng chỉ là cô thuận tiện thì giúp đỡ một chút thôi, nếu cô lấy trứng gà nhà thím Hứa thì chuyện này lại không còn ý nghĩa thuần tuý như ban đầu nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Hồng đã chạy tới, cũng vừa lúc mấy người Lâm Ngọc Trúc ăn xong điểm tâm.
Hứa Hồng có chút ngượng ngùng cười cười với mấy người bọn họ, nhỏ giọng chào hỏi.
Lại nói tiếp, Hứa Hồng cũng lớn hơn Lâm Ngọc Trúc mấy tháng, thiếu nữ tuổi này, mà chưa trải qua tôi luyện thì da mặt đều có chút mỏng.
Đương nhiên, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ chính là trừ một số ít người ra, ha ha ~
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng dùng thái độ cực kỳ thân thiện để đáp lại Hứa Hồng, Hứa Hồng lúc này mới an tâm hơn nhiều, không còn câu nệ nữa.
Hứa Hồng nghĩ đến những lời mà trước kia cô ta nghe được, cái gì mà người lợi hại nhất và người hay bắt nạt người khác nhất trong nhóm thanh niên trí thức chính là Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc.
Bây giờ ngẫm lại, đều là những lời nói gạt người đi, cũng quá không đáng tin cậy rồi. Rõ ràng bọn họ đều là người tốt như vậy.
Lúc ra khỏi cửa, Lý Hướng Vãn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là hỏi ra miệng: "Nếu không để Vương Tiểu Mai mang theo Tiểu Hồng đi.”
Ánh mắt Vương Tiểu Mai nhìn nhìn Lý Hướng Vãn, đồng ý gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngọc Trúc xụ xuống, tỏ vẻ cô đang mất hứng.
Hứa Hồng không biết đây là tình huống gì, nhưng trong ba người thì cô ta quen thuộc nhất với Lâm Ngọc Trúc nên theo bản năng Hứa Hồng càng muốn Lâm Ngọc Trúc lai cô ta đi lên trấn hơn.
Cho nên Hứa Hồng tiến thêm hai bước đi về phía Lâm Ngọc Trúc, cũng không phải là cô ta ghét bỏ hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, chính là tính cách cô ta nhát gan mà thôi.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai...: Cứ như vậy trơ mắt nhìn con cừu nhỏ Hữu Hồng rơi vào miệng sói.
Trong nháy mắt Lâm Ngọc Trúc liền kiêu ngạo tự đắc, cô vỗ vỗ vào người Hứa Hồng, nói: "Yên tâm đi, chị Lâm nhất định sẽ đưa em đến trấn an toàn.”
Hứa Hồng nhu thuận mà rất tín nhiệm gật gật đầu, mà ánh mắt còn phảng phất tràn đầy tin tưởng.
Điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc cực kỳ vui vẻ mà hưởng thụ.
Lâm Ngọc Trúc còn cực kỳ đắc ý mà hất hất đầu với hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, sau đó mới nhớ tới tóc cô hiện giờ là tóc dài.
Lâm Ngọc Trúc dặn dò Hứa Hồng phía sau cô: "Chị đạp trước đã, sau đó thì em đuổi theo rồi nhảy lên ha."
Hứa Hồng liên tục gật đầu, nhu thuận nói: "Chị Tiểu Lâm, em biết rồi.”
Một cô gái đáng yêu nhu thuận như vậy chỉ nhìn thôi cũng xác thực là đã khiến cho người ta yêu thích rồi.
Lâm Ngọc Trúc dẫn đầu leo lên đạp xe trước, Hứa Hồng thấy cô đi ổn rồi thì mới nhảy lên.
Có thể là bởi vì tính tình Hứa Hồng dịu dàng nhu thuận, nên ngay cả lúc Hứa Hồng nhảy lên xe đạp để ngồi cũng nhẹ nhàng hơn so với người khác, Lâm Ngọc Trúc chỉ hơi lắc lư một chút liền ổn định lại được.
Hứa Hồng nắm chặt áo khoác của Lâm Ngọc Trúc, mãi cho đến khi xe ổn định trở lại thì Hứa Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Hứa Hồng cảm thấy có vẻ là cô ta đã hiểu được ý tứ mà Lý Hướng Vãn nói lúc trước.
Hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai còn chưa có đạp xe đi, bọn họ còn đang cố ý chờ xem náo nhiệt của Lâm Ngọc Trúc, thấy Hứa Hồng nhảy lên thì hai người họ khẽ hít một hơi thật sâu, rồi sau đó lại là thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên trong lòng hai người bọn họ còn có chút thất vọng nho nhỏ đâu, vẫn còn đang không hiểu tại sao Lâm Ngọc Trúc lại có thể giữ xe một cách vững chắc như thế.
Chờ lúc bốn cô gái lên đường thì trên con đường nhỏ ấy liền tràn đầy tiếng nói nói cười cười đặc trưng của các cô gái.
Kỹ thuật lái xe hôm nay của Lâm Ngọc Trúc vô cùng ổn định, Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt đắc ý nói với Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: “Vương Tiểu Mai tôi đã nói là cô mập rồi mà, cô nhìn Hồng Hồng nhà người ta, rồi lại nhìn lại cô đi, cô vừa nhảy lên một cái thì xe liền không ổn định nữa. Còn nữa, nhìn chiếc xe mới này của Lý Hướng Bắc đi, đi còn rất thoải mái đấy, một chút cũng không bị lắc lư.”
Thế nhưng sự thật là Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn hoàn toàn không muốn để ý tới bộ dáng đắc ý như tiểu nhân này của Lâm Ngọc Trúc.