Chương 369 - Cái xe này cũng thật là, sao còn chạy về phía anh chứ 2
Hứa Hồng chớp chớp mắt, tay nắm áo khoác của Lâm Ngọc Trúc càng chặt thêm vài phần.
Trong lòng Hứa Hồng có chút sợ hãi rồi.
Lúc này kiến trúc trên thị trấn xác thực là bình thường, danh giá nhất chính là công xã, phòng giáo dục bên này cũng đã được chuyển vào công xã rồi.
Lâm Ngọc Trúc hôm nay cảm giác cảm giác cô đạp xe khá tốt.
Sự tự tin không hiểu đến từ đâu ấy đã cho Lâm Ngọc Trúc không ít dũng khí, đạp xe cứ phải gọi là nhanh như gió.
Thời điểm sắp đến nơi, lúc thử bóp phanh, sắc mặt Lâm Ngọc Trúc liền biến đổi, cái này không phải là xe mới sao?
Với cái tốc độ 'nhanh như tia chớp' này mà nhảy xuống xe thì nhất định là sẽ ngã xuống cho mà coi.
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, ôn nhu nói với Hứa Hồng phía sau: "Tiểu Hồng à, chị dẫn em đi dạo thêm hai vòng, em không cần phải sợ, chờ chị nói nhảy thì nhảy xuống là được.”
Tuy rằng Hứa Hồng không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lâm Ngọc Trúc, nhưng vẫn nghe lời, gật gật đầu, sau đó mới phát hiện Lâm Ngọc Trúc không nhìn thấy được, vì thế Hứa Hồng nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Lâm, em biết rồi.”
Lâm Ngọc Trúc ho khan một tiếng, nghĩ thầm, không được hoảng sợ, gặp chuyện phải bình tĩnh.
Vì thế Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trơ mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc đạp xe đi qua cổng công xã.
Vương Tiểu Mai còn vội vàng hô: "Lâm Ngọc Trúc cô đi quá rồi.”
Lý Hướng Vãn híp mắt, cảm thấy sự việc không được bình thường cho lắm.
Vì thế Lý Hướng Vãn thản nhiên nói: "Tôi cảm thấy... Lâm Ngọc Trúc không đến mức không nhìn thấy cái toà nhà lớn như vậy.” Nói xong Lý Hướng Vãn còn chỉ chỉ toà nhà lớn bên cạnh công xã cho Vương Tiểu Mai nhìn.
Nếu không thể nhìn thấy được, thì chính là mắt có vấn đề.
Vương Tiểu Mai... : Đây là đạp xe đạp đến nghiện luôn rồi?
Hứa Hồng nghiêng đầu nhìn hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đang dần cách xa bọn họ, tự hỏi không biết có nên nhắc nhở Lâm Ngọc Trúc hay không.
Lâm Ngọc Trúc đi thêm một đoạn đường nữa, đến lúc này cô mới rẽ lại, đạp trở về, giày vò như vậy một lúc, tốc độ mới giảm xuống.
"Tiểu Hồng, em cảm thấy tốc độ xe không sai biệt lắm thì nhảy xuống ha."
‘Được rồi."
Sau khi nhận được câu trả lời của Hứa Hồng, Lâm Ngọc Trúc lại thử bóp phanh, nhưng xác thực là không được.
Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, danh tiếng một đời của cô, coi như là hoàn toàn không có cơ hội lật ngược lại rồi.
Cũng không biết cô nói phanh bị hỏng, mấy người bọn họ có tin hay không nữa.
Đúng là trời cũng không giúp cô mà.
Chương Trình sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị sửa soạn ăn mặc tinh tế tỉ mỉ, ngay cả dầu xức tóc lúc trước mà anh ta vẫn không nỡ dùng cũng lấy ra dùng. Anh ta vuốt ngược tóc lên, mặc quần áo bông mới tinh, toàn thân đều tỉ mỉ, trông cực kỳ có tinh thần.
Trên đường đến công xã, trong lòng anh ta vẫn còn luôn suy nghĩ là phải làm thế nào để có thể thể hiện ra mị lực mười phần của anh ta, hấp dẫn được Lý Hướng Vãn. Rồi khiến cho Lý Hướng Vãn say mê cái khí chất đặc biệt trong con người anh ta.
Cứ như vậy anh ta vừa nghĩ vừa đi đến công xã.
Từ xa, Chương Trình liếc mắt một cái đã thấy Lý Hướng Vãn đang đứng ở cửa công xã, đó chính là một Lý Hướng Vãn độc lập mà khác biệt với thời đại này.
Trên mặt anh ta lập tức xuất hiện ý cười, chuẩn bị tiến lên nói hai câu với Lý Hướng Vãn.
Về phần Vương Tiểu Mai bên cạnh, đã bị Lý Tây Thi “phụ trợ” đến mức cặn cũng không còn gì cả, hoàn toàn trở thành một người vô hình luôn rồi.
Dù sao thì lúc này trong mắt Chương Trình, Vương Tiểu Mai phảng phất như là một tồn tại trong suốt vậy đó.
Mà trong mắt Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai lúc này thì toàn bộ đều là Lâm Ngọc Trúc.
Còn Lâm Ngọc Trúc lúc này thì đã nhìn thấy Chương Trình rồi.
Nhìn thấy Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc liền cao hứng trong nháy mắt, thầm nhủ cái duyên phận chết tiệt này, cô sao có thể lãng phí nó đi được.
Đợi Hứa Hồng nhẹ nhàng nhảy xuống, Lâm Ngọc Trúc mới “a…, a…” nói: "Mau tránh ra.”
Sau đó, cô liền lao thẳng đến chỗ Chương Trình.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai lập tức lui về phía sau.
Lúc này, Chương Trình người đang có ánh mắt đầy si mê khi nhìn Lý Hướng Vãn mới phản ứng lại được là giống như có cái gì đó đang vọt về phía anh ta.
Chờ đến lúc anh ta nhìn qua thì Lâm Ngọc Trúc đã hạ chân xuống và khéo léo nhảy ra khỏi xe.
Chiếc xe đạp không có ai lái, dưới tác động của quán tính, đã đâm vào anh ta.
Anh ta né tránh không kịp, cho nên hiện giờ anh ta chỉ cảm thấy đầu gối cực kỳ đau đớn, thiếu chút nữa là anh ta quỳ trên mặt đất luôn rồi.
Nhưng có Lý đại mỹ nhân ở đây, còn có cũng không thể uổng công anh ta tỉ mỉ sửa soạn sáng sớm được, vì thế Chương Trình cắn răng chống đỡ, thuận tiện còn giữ lại cái xe sắp đổ xuống.
Chương Trình tự nhận hành động này của anh ta là cực kỳ đẹp trai.
Lâm Ngọc Trúc lập tức vỗ tay, cười hì hì nói: "Thầy Chương cũng quá lợi hại đi, thật sự là ngượng ngùng, phanh xe đạp hỏng rồi, lúc này tôi cũng chính là vì bất đắc dĩ mới bỏ xe ra để nhảy xuống. Cái xe này cũng thật là, sao còn chạy về phía anh chứ. Anh Chương, anh đừng tức giận, tôi không phải là cố ý đâu.”