Chương 371 - Chị Tiểu Mai, đừng hoảng hốt 2
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng nói: "Nghe lời chị nói, sau này nhìn thấy người này liền cách anh ta ra xa một chút, anh ta không phải là người tốt đâu, rất xấu.” Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ nói.
Hứa Hồng gật gật đầu, cô ta sẽ nghe theo lời chị Tiểu Lâm nói.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai...
Hai người Lâm Ngọc Trúc và Hứa Hồng lặng lẽ nói chuyện ở phía sau đám người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, hiệu trưởng cùng Chương Trình đi ở phía trước căn bản không nghe rõ hai người họ bên này đang nói cái gì.
Chương Trình vẫn luôn không ngừng quay đầu lại, muốn nói mấy câu với Lý Hướng Vãn, thế nhưng tầm mắt của Lý Hướng Vãn vẫn không có dừng lại ở trên người anh ta.
Chờ sau khi ngồi vào văn phòng, lại lục tục có hai vị đồng chí nữ tới.
Trong đó có một người tên là Lưu Nga, khoảng hai mươi tuổi, dung mạo vốn nên sáng sủa rạng rỡ, nhưng lúc này nhìn qua lại có chút tiều tụy, còn có quầng thâm đen sì phía dưới mắt.
Người tiều tụy, dung nhan liền giảm đi vài phần.
Mấy người bọn họ là lần đầu gặp mặt nên hiệu trưởng Ngô giới thiệu một chút danh tính mỗi người cho bọn họ quen biết nhau trước.
Lâm Ngọc Trúc lúc này mới biết được bên nhà trường cũng sẽ sắp xếp mấy giáo viên đang tại chức đến trường bọn họ.
Lúc sau lại có một nữ đồng chí tên là Hàn Mạn Mạn nữa tới. Hàn Mạn Mạn buộc tóc hai bên, làn da trắng nõn, lúc cười rộ lên thì bên miệng sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ, mang lại cho mọi người một cảm giác hồn nhiên và ngây thơ.
Có vẻ như quan hệ của Hàn Mạn Mạn với Lưu Nga không tệ, Hàn Mạn Mạn vừa tiến vào liền ngồi xuống bên cạnh Lưu Nga, vẻ mặt đau lòng nói: "Khí sắc của cô sao lại kém như vậy? Tối qua cô không ngủ ngon à?”
Lưu Nga cười cười giả lả, miễn cưỡng cười nói: "Đứa nhỏ làm ầm ĩ một chút.”
"Có phải mẹ chồng cô lại..." Hàn Mạn Mạn vẻ mặt phẫn nộ muốn nói cái gì đó thì bị Lưu Nga cầm tay ngăn lại ở phía dưới, hiển nhiên chính là Lưu Nga không muốn Hàn Mạn Mạn nói ra trước mặt mọi người.
Dù sao thì nói ra chỉ làm cho Lưu Nga cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Hàn Mạn Mạn cũng ý thức được còn có người ngoài, cười cười với mấy người Lâm Ngọc Trúc.
Trong phòng nhất thời lại hòa hợp.
Một lát sau, Lý Vĩ cùng trưởng thôn đi vào.
Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới, trưởng thôn cũng sẽ tới họp, trong lòng ai nha một tiếng, thất sách thất sách.
Sớm biết như vậy thì kiểu gì cô cũng phải đợi trưởng thôn.
Thấy trưởng thôn tiến vào, hiệu trưởng lập tức nghênh đón, còn rất nhiệt tình chào hỏi trưởng thôn.
Trưởng thôn cười vui đến mức hiện ra cả vết chân chim.
Hai người hiệu trưởng và trưởng thôn chính là dùng giọng điệu nhà quan mà chuyện trò với nhau.
Tất cả mọi người bên Lâm Ngọc Trúc đều nhìn về phía Lý Vĩ, dù sao bác trai anh ta, kế toán Lý, ừm, không khác bạch liên hoa là mấy đâu.
Mấy người bọn họ ngầm phân tích xem Lý Vĩ có phải là người tốt hay không.
Hứa Hồng là người trong thôn, lắc đầu, dùng ánh mắt nói, cô ta cũng không hiểu rõ lắm.
Lý Vĩ bị mấy người nhìn đến mức cảm thấy như đang ngồi trên đống kim, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cũng may tầm mắt của mấy cô gái cũng chỉ dừng lại một lát, liền dời đi.
Lý Vĩ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì anh ta luôn cảm thấy có chút áp lực khó hiểu khi bị nhìn như vậy.
Chương Trình biểu hiện một đợt cảm giác tồn tại ở trước mặt hiệu trưởng và trưởng thôn, sau đó thì anh ta muốn lặng lẽ ngồi xuống bên Lý Hướng Vãn.
Mắt thấy sắp đi qua, đột nhiên anh ta bị Hàn Mạn Mạn ngăn lại, Hàn Mạn Mạn cười rất rực rỡ nói với anh ta: "Thầy Chương, kỳ nghỉ đông này cũng không thấy anh, ngồi xuống, nói chuyện đi. Nghe nói anh đã đến thôn Thiện Thủy, nói cho tôi biết ở đó như thế nào đi.”
Chương Trình nghi hoặc nhìn Lưu Nga, nói: "Nhà chồng của Lưu Nga không phải là ở thôn Thiện Thủy hay sao?”
Cần gì mà phải bỏ gần cầu xa tìm anh ta chứ.
Hàn Mạn bĩu môi, mất hứng nói: "Lần trước lúc Lưu Nga đi thôn Thiện Thủy cũng đã là chuyện của hai năm trước rồi, cô ấy đã sớm không nhớ rõ thôn Thiện Thủy là dáng vẻ như thế nào rồi. Anh kể cho chúng tôi nghe, thôn Thiện Thủy bây giờ có dáng vẻ như thế nào đi.”
Chương Trình...
Ba người bên kia ai cũng không chú ý tới tầm mắt mà Vương Tiểu Mai nhìn qua.
Chỉ thấy Vương Tiểu Mai nhìn chằm chằm Lưu Nga một lúc lâu, sau đó sắc mặt Vương Tiểu Mai đột nhiên trở nên tái nhợt.
Tròng mắt Lâm Ngọc Trúc đảo quanh, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nhẹ nhàng nắm lấy tay Vương Tiểu Mai, lúc Vương Tiểu Mai bối rối nhìn qua thì Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười cười, nói: "Chị Tiểu Mai, đừng hoảng hốt, lúc trở về tôi chở cô ha.”
Nghe vậy, trái tim đang đập thình thịch của Vương Tiểu Mai đột nhiên... liền dừng lại.