Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372 - Trong Mắt Tràn Ngập Ánh Sáng Chính Nghĩa 1

Chương 372 - Trong mắt tràn ngập ánh sáng chính nghĩa 1
Thẳng thắn mà nói, khi Trương Diễm Thu giả nhảy sông tự sát rồi được khiêng về, Vương Tiểu Mai cũng không hoảng hốt như vừa rồi.

Từ vài câu đối thoại đơn giản của Lưu Nga và Hàn Mạn Mạn, Lâm Ngọc Trúc đoán được đại khái Lưu Nga gả cho nhà nào.

Hẳn là gia đình lúc trước ngược đãi Vương Tiểu Mai chết đi sống lại.

Lâm Ngọc Trúc có biết một chút, chỉ biết cũng là họ Vương, là một trong ba dòng họ lớn ở thôn Thiện Thủy.

Trong thôn có khá nhiều họ giống nhau, xưng hô cũng rối loạn.

Dù sao thì cùng họ lừa cùng họ.

Rất không phúc hậu.

Cho đến nay, Lâm Ngọc Trúc chưa từng thấy mặt bà Vương kia, vẫn luôn chỉ nghe nói đến.

Hôm nay, cô thấy dáng vẻ tiều tụy của con dâu bà ta.

Lâm Ngọc Trúc thầm lắc đầu.

Nói thật, nếu người trong thôn có thể cưới con dâu có việc làm ở thành phố, chắc chắn đều muốn cưng chiều hết mực.

Nhưng giống như nhà họ Vương không muốn làm vậy, ngẫm lại cũng đúng, con trai đã tiếp nhận công việc của cha vợ.

Nhà trên thị trấn cũng bị chiếm.

Đây chính là bắt nạt người khác thì phải bắt nạt đến nơi đến chốn.

Nếu nhà mẹ đẻ có người thì có lẽ cô ta cũng không như bây giờ.

Ở thời đại này, phụ nữ rất sợ gả sai chồng.

Đã kết hôn rồi thì không phải nói muốn ly hôn là có thể ly.

Lâm Ngọc Trúc lại nắm lấy tay của Vương Tiểu Mai, muốn nói cho cô ta biết rằng sau này đừng gả cho người nhà như vậy, nếu gả vào chắc chắn sẽ bị rút gân lột dạ, bị hút không còn giọt máu nào.

Cô nhìn Lưu Nga thì sẽ biết.

Còn có, người làm chuyện trái lương tâm không phải cô, hoảng hốt gì chứ, thẳng lưng lên.

Cô lại không ngờ, bàn tay mà cô đang nắm khẽ run lên một chút, cô chưa kịp nói câu an ủi thì đối phương liền lắc đầu.

Rất nghiêm túc nói: “Người ngốc một hai lần thì thôi, tôi sẽ không ngốc thêm lần nào nữa. Hoặc là tôi chở cô, hoặc là cô tự cưỡi, chở…” Cô ta định nói Tiểu Hồng, lại cảm thấy không phúc hậu.

Hứa Hồng chớp mắt, nghĩ nếu tiếp tục ngồi vào yên sau của chị Lâm thì có phải là quá ngốc hay không?

Hứa Hồng không biết từ chối người khác thế nào, đầu óc rối như tơ vờ.

Tạm thời Chương Trình bị vướng bận bởi Hàn Mạn Mạn, bất đắc dĩ, anh ta đành ngồi xuống nói về thôn Thiện Thủy.

Hai người một hỏi một đáp, chưa được một lúc thì cửa văn phòng bị mở ra.

Thẩm Bác Quận và vài vị lãnh đạo công xã cùng đi đến.

Lâm Ngọc Trúc đứng lên theo phản xạ, thể hiện sự tôn trọng lớn nhất đối với các lãnh đạo.

Có chút hoảng hốt, cô có cảm giác giống như mình lại về nơi làm việc.

Rất là hoài niệm.

Cô vừa đứng lên thì các giáo viên đang ngồi cũng đứng. Vốn dĩ Chương Trình cũng định đứng nhưng lại chậm hơn Lâm Ngọc Trúc vài giây.

Anh ta thầm ngạc nhiên, một cô gái trông non nớt lại có năng lực quan sát như vậy, điều này làm anh ta hơi có chút tán thưởng.

Nhưng cũng chỉ là tán thưởng thôi.

Anh ta cảm thấy vài năm sau, cô gái này sẽ giống như mình.

Là loại người toàn tâm toàn ý trèo lên cao. Nếu đối phương biết thức thời một chút thì có thể giúp anh ta có được Lý Hướng Vãn.

Anh ta sẽ hứa hẹn một vài lợi ích cho cô.

Mọi người đều đang nhìn lãnh đạo, ai cũng không thấy ánh mắt của Chương Trình vẫn luôn dán chặt vào Lâm Ngọc Trúc.

Ngoài Thẩm Bác Quận và Hàn Mạn Mạn.

Ánh mắt của anh thì lạnh băng và sắc bén.

Còn cô ta thì có chút ghen tị, cũng nhìn Lâm Ngọc Trúc theo ánh mắt của Chương Trình.

Vốn dĩ cô ta chướng mắt những giáo viên dân lập này, đều là người nhà quê, không có gì đáng để chú ý.

Chính là cảm thấy bản thân hơn hẳn.

Lúc này cô ta nhìn kỹ đối phương, thì lập tức hoảng hốt, trong bốn cô gái đối diện, có một người rất đẹp.

Hàn Mạn Mạn mím môi, nghĩ đẹp thì được gì, còn không phải là không mua lương thực để ăn được, mỗi tháng nhận mấy đồng tiền trợ cấp, không thể so với cô ta được.
Bình Luận (0)
Comment