Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374 - Rất Giống Tình Yêu 1

Chương 374 - Rất giống tình yêu 1
Năm sau, lãnh đạo công xã cầm một đống công việc trong tay, khen hai giáo viên. Để không đến mức lạnh nhạt quần chúng cơ sở, ông ta liền bàn bạc công việc xây dựng trường học với trưởng thôn và hiệu trưởng.

Bàn bạc xong, ông ta còn phải mở họp.

Cũng là lúc này, Lâm Ngọc Trúc mới biết được Thẩm Bác Quận là Bí thư chi bộ Đảng của trường học, chủ yếu phụ trách các công tác của Đảng, xây dựng Đảng và xây dựng bộ máy trong sạch.

Nói cách khác, trong ngôi trường nhỏ của thôn này, có lẻ công việc của Thẩm Bác Quận rất nhiều, có thể xem như anh là Ủy ban Cách mạng, cũng có thể xem như hậu cần, thậm chí có lẽ anh còn phải làm việc của tài vụ.

Xem như giám sát, để ngừa hiệu trưởng độc quyền một mình.

Nhóm lãnh đạo đang bàn bạc sôi nổi về tài liệu, chi phí xây dựng trường học.

Hai bên có ý đưa đẩy qua lại, hiệu trưởng muốn nhiều một ít, lãnh đạo công xã thì khóc than, bảo hiệu trưởng vượt qua cửa ải khó khăn này trước, đợi công xã có tiền thì sẽ bổ sung.

Hiệu trưởng vui tươi hớn hở liệt kê ra một hai ba bốn năm, những thứ này đều không thể thiếu.

Nhìn bên kia nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy buồn ngủ, suýt nữa thì dựa vào Vương Tiểu Mai để ngủ.

Vương Tiểu Mai: …

Dáng vẻ đầy sức sống vừa rồi ở đâu?

Sau khi lãnh đạo công xã và hiệu trưởng thỏa thuận xong xuôi, bọn họ lại bàn bạc với trưởng thôn, chủ yếu nói đến vấn đề lao động. Đợi đến khi tuyết tan, bọn họ phải gieo lúa mạch, lãnh đạo cần phải hiểu biết một chút.

Bàn bạc xem là nên dùng thôn dân đến xây sau khi tan việc, hay là lên thị trấn tìm công nhân đến xây trường học.

Trưởng thôn lại bắt đầu đẩy qua đẩy lại với lãnh đạo.

Bây giờ ông ta là đại đội trưởng, càng thêm để tâm đến việc sản xuất. Cho dù xây dựng trường tiểu học thì cũng không được chậm trễ vụ xuân.

Hiệu trưởng nghe xong, ông đề xuất với lãnh đạo công xã xắp xếp một vài con cháu của công nhân đến giúp đỡ xây dựng, đợi thôn dân tan ca xong thì lại qua đây hỗ trợ, tranh thủ để bọn họ được đi học sớm một chút.

Nếu không thì đến khi thi tuyển sinh, bọn nhỏ trong thôn lại không theo kịp.

Đây cũng là bằng chứng cho thấy năng lực của ông.

Sau khi ba người thỏa thuận tương đối hài lòng, lãnh đạo dẫn vài cán bộ rút lui.

Trước khi đi, ông ta còn nói với các giáo viên: “Mọi người vất vả rồi, đặc biệt là các giáo viên đến từ thị trấn, phải khắc phục chuyện sinh hoạt khó khăn. Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, để lấy được phúc lợi nhất định cho mọi người.”

“Tất nhiên các giáo viên bản địa cũng vất vả, yên tâm, mọi người sẽ không thiếu chút điểm công nào, tôi có thể bảo đảm với mọi người. Tôi giao lại mầm non tổ quốc cho mọi người.”

Lâm Ngọc Trúc còn đang buồn ngủ nghe thấy lời nói chung cuộc như vậy, cô lập tức vỗ tay thật mạnh.

Sự kính nể sắp tràn ra khỏi mặt.

Lãnh đạo công xã tỏ vẻ rất hưởng thụ.

Chương Trình lại chậm một bước nhất thời cạn lời.

Đột nhiên anh ta cảm thấy cô có chút phiền phức.

Hàn Mạn Mạn bĩu môi, thầm nghĩ đúng là đến từ nông thôn, chỉ biết nịnh nọt chứ không có ích lợi gì hết.

Lâm Ngọc Trúc cũng thấy sự dò xét như có như không của Hàn Mạn Mạn, cô hơi không hiểu vì sao, ban đầu còn bình thường mà.

Ít nhất là cô ta còn cười lễ phép.

Bây giờ thì làm sao vậy? Không ai có thể vô duyên vô cớ đột ngột ghét bỏ một người cả.

Lâm Ngọc Trúc tạm thời nhớ kỹ, để sau này lại nghiên cứu.

Lãnh đạo vừa đi, hiệu trưởng và trưởng thôn thả lỏng hơn nhiều, hai người lại khách sáo với nhau một phen mới ngồi trở lại.
Bình Luận (0)
Comment