Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375 - Rất Giống Tình Yêu 2

Chương 375 - Rất giống tình yêu 2
Tiếp theo là các giáo viên họp.

Hiệu trưởng nói: “Có thể đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy vị này. Đây là bí thư Thẩm, Thẩm Bác Quận, sau này cậu ấy là nhân viên nòng cốt của trường học chúng ta, là Bí thư chi bộ Đảng, có thể nói là nhân vật linh hồn của trường chúng ta, không có tôi cũng không thể không có cậu ấy. Nào, mọi người cùng vỗ tay chào mừng đồng chí Tiểu Thẩm của chúng ta nói chuyện.”

Hiệu trưởng vừa dứt lời, phát hiện các giáo viên không vỗ tay mạnh mẽ như vừa rồi.

Đặc biệt là đám người của Lâm Ngọc Trúc, có thể nói là vỗ như không vỗ.

Hiệu trưởng sửng sốt, thầm ngờ vực, không phải chứ, rõ ràng bọn họ có quen biết mà.

Không lẽ mấy người này có mâu thuẫn gì?

Không bằng mặt, cũng chẳng bằng lòng?

Hiệu trưởng cũng không để tâm nữa, có vỗ tay là được. Sau đó ông nói với Thẩm Bác Quận: “Tiểu Thẩm, cậu giới thiệu bản thân đi, nếu có gì muốn nói với mọi người thì cứ nói!”

Thẩm Bác Quận gật đầu, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, dùng giọng trầm thấp nói: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Bác Quận, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.”

Nói rồi, anh nhìn hiệu trưởng, tỏ vẻ mình nói xong rồi.

Hiệu trưởng há miệng thở dốc, nụ cười duy trì cả buổi sáng suýt bị tan vỡ. Ông gật đầu một cách cứng đờ, cười nói: “Có thể thấy đồng chí Tiểu Thẩm của chúng ta là phái hành động, không thích nói nhiều, một lòng vì công việc.”

Lý Hướng Vãn thầm khinh bỉ, giả vờ tổng tài lạnh lùng gì chứ, đức hạnh!

Vương Tiểu Mai nghĩ thầm, sao thấy anh Thẩm không giống với mọi khi. Trước đây cô ta nghe Lâm Ngọc Trúc nói, còn cảm thấy anh Thẩm không vô tình như vậy, bây giờ thì thấy đúng là anh có chút tuyệt tình.

Lâm Ngọc Trúc thầm tán thưởng, anh Thẩm đẹp trai quá, nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia xem, rất giống tình yêu.

“Chúng tôi không giới thiệu các giáo viên với nhau nữa, có vài giáo viên còn phải lái xe về thôn, cho nên cũng không làm mất thời gian của mọi người, chủ yếu lần này là trao đổi về chức vụ của các vị.”

“Đúng rồi, cô Hứa Hồng, nghe trưởng thôn của mọi người nói cô có tài vẽ tranh, ca hát cũng rất dễ nghe.”

Đột nhiên bị điểm danh làm Hứa Hồng hoảng sợ, vẻ mặt có chút hoảng loạn, giọng nói hơi run rẩy: “Vâng, tôi biết vẽ.”

Hiệu trưởng gật đầu, Hứa Hồng mới phản ứng lại, cô ta không biết hát.

Cô ta vừa định giải thích thì đã bị Lâm Ngọc Trúc cản lại, bảo cô ta bình tĩnh.

Rõ ràng hiệu trưởng nói như vậy là có sắp xếp công việc cho cô, mà có nguyên nhân thì trưởng thôn mới khen Hứa Hồng biết hát lẫn biết vẽ.

Chỉ nghe hiệu trưởng nói: “Vậy sau này cô Hứa phụ trách dạy mỹ thuật và âm nhạc cho bọn nhỏ.”

Hứa Hồng gật đầu một cách ngây ngốc, sau đó khẽ nói với Lâm Ngọc Trúc: “Chị Tiểu Lâm, em không biết hát.”

“Nhạc đỏ cũng không sao?” Ở thời đại này, cơ bản mọi người đều dạy nhạc đỏ cho bọn nhỏ, đến cả dân chúng trong thôn đều sẽ hát vài bài.

Càng đừng nói là Hứa Hồng từng đi học.

Hứa Hồng nhớ đến những bản nhạc cách mạng ở trường, cô ta lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Hình như cô ta có thể đảm nhiệm chức vụ này.

Sắp xếp cho Hứa Hồng xong, hiệu trưởng lại nhìn Lý Vĩ, nói: “Thầy Lý Vĩ phụ trách thể dục và lao động. Nghe trưởng thôn nói cậu rất giỏi làm nông.”

Giáo viên lao động không phải chỉ là một chức vụ, mà là phải dẫn bọn nhỏ xuống ruộng làm việc.

Không thể vắng mặt ở cả vụ thu hoạch xuân và thu.

Lý Vĩ gật đầu cứng đờ, nghĩ đến làm ruộng, anh ta liền nhìn trưởng thôn.

Ông già này hại anh ta.

Ông ta còn không biết anh ta làm nông thế nào sao?

Trưởng thôn tỏ ra bình tĩnh uống trà, nghĩ vẫn là công xã tốt, trà cũng ngon hơn trà ở nhà nhiều.
Bình Luận (0)
Comment