Chương 376 - Không, chính là như vậy 1
Hiệu trưởng có chú ý đến bầu không khí lạ thường giữa trưởng thôn và Lý Vĩ, nhưng ông không để tâm.
Dù sao thành tích của Hứa Hồng và Lý Vĩ còn ở đó, chỉ có thể nói xem như ưu tú trong nhóm thanh niên của thôn.
Nhưng để chính thức dạy học sinh thì không được.
Nếu hai giáo viên này không hài lòng với sắp xếp của ông, vậy ông sẽ suy xét đến việc tìm người khác để thay thế.
Không thể đảm nhiệm thì tìm thanh niên khác vậy.
Thấy hai người đều vui vẻ chấp nhận, hiệu trưởng rất hài lòng, cũng còn ổn, các giáo viên này rất thức thời.
Sau đó, ông lại bắt đầu nói: “Cô Lưu Nga và thầy Chương Trình, hai người đều là giáo viên có nhiều năm kinh nghiệm dạy học, vậy giao học sinh lớp năm cho bọn họ. Thầy Chương Trình phụ trách Toán học, cô Lưu Nga dạy Ngữ Văn. Các vị có ý kiến gì không?”
Ngoài Hàn Mạn Mạn hơi cảm thấy không bằng, ba người Lâm Ngọc Trúc hoàn toàn không có ý kiến.
Dạy học sinh cấp thấp rất tốt, khá đơn giản.
Cho nên bọn họ vui vẻ chấp nhận.
Thấy không có ai phản đối, hiệu trưởng quay đầu nhìn ba người, cười nói: “Cô Lâm Ngọc Trúc và cô Lý Hướng Vãn, trong hai người các cô, ai bằng lòng dạy ngữ văn cho lớp ba và bốn?”
Đối với hai người, hiệu trưởng cảm thấy cần thiết nghe ý kiến.
Nhìn nụ cười hiền hòa của hiệu trưởng, Lâm Ngọc Trúc lập tức cười nói: “Hiệu trưởng, ngài nên quyết định chuyện này mới phải, tôi kiên quyết thực hiện theo sự sắp đặt của cấp trên, ủng hộ các quyết sách của ngài.”
Lý Hướng Vãn: …
Hàn Mạn Mạn đảo mắt, vua nịnh nọt!
Hiệu trưởng Ngô gật đầu rất hài lòng, đồng chí rất có triển vọng!
Vì vậy, ông lại cười nói: “Vậy cô Lý Hướng Vãn phụ trách dạy Ngữ Văn cho lớp ba và bốn. Cô Hàn Mạn Mạn dạy Toán cho lớp ba bốn. Cô Tiểu Lâm dạy Toán cho lớp một hai, cô Vương Tiểu Mai phụ trách dạy Ngữ Văn cho lớp một hai.”
Nếu mọi người có ý kiến gì hoặc có lời muốn nói thì có thể nói ra.
Lâm Ngọc Trúc thấy lúc này hiệu trưởng Ngô giống như một người nham hiểm.
Quả nhiên, ở đây đều là người có đầu óc, không một ai không nể mặt hiệu trưởng mà nói ra ý kiến ngay trong cuộc họp cả.
Cuộc họp gần kết thúc, hiệu trưởng lại bắt đầu trao đổi với trưởng thôn.
Đại khái là muốn đất trồng rau, tục xưng muốn cho bọn nhỏ kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, học hành nhưng cũng phải biết trồng trọt.
Tất nhiên là trưởng thôn đồng ý, trong thôn có rất dư thừa đất hoang.
Trường tiểu học phải xây phòng bếp, có phòng bếp còn phải cần đến đầu bếp nữ. Dù sao thì cũng không thể trông cậy vào Thẩm Bác Quận đã ôm đồm nhiều việc làm đầu bếp được.
Đầu bếp thì phải tìm người trong thôn. Hiệu trưởng quyết định nhường cơ hội cho trưởng thôn, giao công việc này cho ông ta xử lý.
Trưởng thôn lập tức cười thành bánh bao, liên tục bảo đảm chắc chắn ông ta sẽ tìm người chịu làm.
Và không lười biếng.
Hiệu trưởng gật đầu, không hoàn toàn xem những lời này là thật, lại nói một câu: “Chỉ cần có thể kịp thời nấu cơm cho bọn nhỏ, lo liệu tốt cơm nước cho nhóm giáo viên là được.”
Trường tiểu học không chỉ có học sinh trong thôn, mà có thể có những đứa trẻ từ thôn khác đến, giữa trưa chỉ có thể mang cơm hoặc mang lương thực đến trường để đầu bếp nấu.
Còn vài giáo viên ở thị trấn không chỉ có ký túc xá riêng, còn có bữa ăn bổ sung.
Nói đến đây, hiệu trưởng hỏi Lâm Ngọc Trúc: “Nếu giáo viên địa phương như mọi các cô muốn ăn ở nhà ăn, có thể đến đăng ký ở chỗ của Tiểu Thẩm. Nhưng mà các cô không những phải giao lương thực, mà còn muốn trừ một phần tiền trợ cấp.”
“Chi tiết thêm thì có thể hỏi đồng chí Tiểu Thẩm.”
“Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người có thể trở về. Đặc biệt một vài đồng chí, nhớ lái xe cẩn thận, đừng để bị trượt chân!”
Nói xong, hiệu trưởng Ngô rất vui vẻ.
Lâm Ngọc Trúc: …
Dạo này cô cảm thấy mình luôn bị nói mỉa.