Chương 377 - Không, chính là như vậy 2
Ba người ở sân sau không định ăn cơm tập thể, đồ ăn của bọn họ ngon hơn cơm tập thể nhiều.
Là bánh bao trắng tinh không đủ ăn, hay cơm không ngon?
Dù sao thì bọn họ sẽ không góp.
Hứa Hồng và Lý Vĩ đều có người nhà, cho nên không lo lắng đến chuyện cơm nước. Vừa nghe đến việc phải tốn tiền, bọn họ liền quyết định về nhà ăn.
Vì vậy, không ai tìm Thẩm Bác Quận.
Lúc đi ra khỏi phòng, Lâm Ngọc Trúc nghĩ đến việc anh Thẩm phải cùng ăn cùng ở với đồng nghiệp nữ, nghĩ bọn họ có thể nảy sinh tình cảm không.
Nhân lúc không ai chú ý, Lâm Ngọc Trúc híp mắt nhìn Thẩm Bác Quận. Cũng tốt, để xem anh Thẩm có chịu được thử thách không.
Nếu chịu không nổi, cô sẽ lập tức đá anh, ha ha.
Thẩm Bác Quận cúi đầu sửa sang lại ghi chú, thấy có người nhìn, anh liền ngẩng đầu rồi đối mặt với Lâm Ngọc Trúc.
Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng đều là vẻ mặt không biểu cảm nhưng bầu không khí giữa hai người lại rất ngọt ngào.
Lâm Ngọc Trúc không nhìn anh Thẩm nữa, mà là đi theo Vương Tiểu Mai ra ngoài.
Đến cửa văn phòng, cô thấy Chương Trình đang nói chuyện với Lý Hướng Vãn trước các cô một bước.
Trong mắt của Lâm Ngọc Trúc có chút giễu cợt, thật là người đẹp quá thì cũng đau đầu.
Đột nhiên cô cảm thấy cửa hơi chật, hóa ra là Hàn Mạn Mạn chen ra khỏi cửa đứng bên cạnh Chương Trình.
Cô ta cười giả dối, ánh mắt tràn ngập sự đề phòng.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có lẽ cô biết được chân tướng.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc yên lặng đứng phía sau Lý Hướng Vãn, Hứa Hồng cũng nhắm mắt theo đuôi Lâm Ngọc Trúc, đứng ở một bên.
Vốn dĩ Chương Trình định tán gẫu với một mình Lý Hướng Vãn, không ngờ chỉ trong chốc lát, xung quanh liền có nhiều đồng chí nữ nhìn anh ta như vậy.
Lý Vĩ nhìn Chương Trình với ánh mắt ngưỡng mộ. Anh ta thầm nghĩ: Người anh em, đúng là nắm chắc phần thắng cả đời, có bản lĩnh, thật là có bản lĩnh!
Lý Vĩ mang vẻ mặt ngưỡng mộ rời đi với trưởng thôn, nhưng nghĩ đến việc phải chở ông ta về nhà, anh ta lập tức cảm thấy đau đến chết đi sống lại.
Nhưng cũng không có cách nào khác.
Trưởng thôn bình chân như vại tiến về phía trước, cực kỳ khoe khoang.
Chương Trình vừa định nói chuyện thì đã bị Hàn Mạn Mạn cướp lời. Chỉ thấy cô ta cười nói: “Các cô cũng đẹp thật, vừa nhìn đã thấy không giống người trong thôn.”
Ba người ở sân sau…
Hứa Hồng nghiêng đầu, cô giáo Hứa Hồng này đang chê cười bọn họ phải không?
Chương Trình nhíu mày, không vui nói: “Cô Hàn, không phải ai ở thị trấn cũng tài trí hơn người.”
Hàn Mạn Mạn che miệng ngạc nhiên nói: “Ôi chao, có thể là do tôi không chú ý tìm từ, các cô đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý đó.”
Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Vẫn là hiệu trưởng Ngô biết nhìn người, đúng là cô Hàn rất thích hợp dạy Toán.”
Hàn Mạn Mạn không quá hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lâm Ngọc Trúc.
Lý Hướng Vãn hiểu được, cô ta liền cười không giấu giếm.
Hàn Màn Mạn lập tức cảm thấy rất mất mặt, không đấu võ mồm với các cô gái ở nông thôn nữa, mà là ngọt ngào hỏi Chương Trình: “Anh Chương, lâu rồi chúng ta không ăn cơm, hôm nay cùng đi đến quán cơm Quốc Doanh được không?”
Cô ta vừa nói xong, Lâm Ngọc Trúc liền hiểu ra, quan hệ của Chương Trình và Hàn Mạn Mạn không đơn giản.
Địch ý của Hàn Mạn Mạn dành cho bọn họ có hơn một nửa là do Chương Trình.
Cô cười thầm, cô gái, là cô bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Nhất định phải khóa cặp này vào nhau, nếu không có khóa thì tạo một cái.
Lúc này Chương Trình không biết phải làm sao. Anh ta sợ Lý Hướng Vãn hiểu lầm, vừa định mở miệng từ chối.
Thì Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Hóa ra là như vậy, thảo nào cô Hàn sẽ như thế này.”
“Cô Hàn yên tâm, chúng tôi đã hiểu rồi. Vậy chúng tôi không cản trở hai người nữa, chúng tôi đi đây, đi ngay đây.”
Chương Trình hoang mang nhìn Lâm Ngọc Trúc. Hóa ra cái gì? Thảo nào cái gì? Còn nữa, cô hiểu chuyện gì?
Không, không phải như vậy.
Lâm Ngọc Trúc cười giống bà phù thủy, không, chính là như vậy.
Lý Hướng Vãn tỏ vẻ hiểu rõ, nhàn nhạt nói: “Vậy tôi đây không quấy rầy hai người.”
Vương Tiểu Mai phản ứng chậm, ngạc nhiên thốt lên: “A, tôi hiểu rồi.”
Chương Trình suýt tức chết.
“Không… là…”
“Chúng tôi đi đây. Chào cô Hàn và thầy Chương nhé.” Lâm Ngọc Trúc rất vui vẻ vẫy tay chào hai người.
Chương Trình: …