Chương 378 - Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó kìa 1
Nhóm bốn người đi được chưa bao xa thì Hứa Hồng ngoan ngoãn hỏi: "Chị Lý, có phải chị đến từ thành phố Thượng Hải không?"
Người trong thôn còn từng thảo luận về thành phố Thượng Hải, nói Lý Hướng Vãn mới thật sự là người từ thành phố đến.
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu Hứa Hồng, cười nói: "Cũng không phải như vậy, bên phía cung tiêu xã đang thiếu hàng, nghe nói quần áo đều rất thời trang. Chị Lý của em cũng là người từng gặp trường hợp hoành tráng như vậy."
Lý Hướng Vãn thấy Lâm Ngọc Trúc trêu mình thì bất đắc dĩ cười nói: "Cô ngay cả chuyện đó cũng không chịu thua thiệt đâu."
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha: "Đâu có, nếu thật sự so thì quá mất mặt rồi."
Mặc dù mấy người nói chuyện không quá lớn nhưng Chương Trình và Hàn Mạn Mạn ở bên cạnh lại nghe rõ ràng.
Lúc này người của thôn, thị trấn và thành phố đã bắt đầu có sự so sánh trong lòng.
Người ở thị trấn cung cấp thực phẩm và nhận lương đã cảm thấy ưu việt hơn so với nông dân.
Hoàn toàn không biết rằng mấy chục năm sau có thể sẽ khóc lóc kêu gào về nông thôn.
Mà thành phố lớn lại chướng mắt người đến từ huyện thành nhỏ.
Dù sao thì chính người của mình đang tự làm khó người một nhà.
Hàn Mạn Mạn và Chương Trình cũng là người có tư tưởng cũ đó.
Đối với người đến từ thành phố lớn như Lý Hướng Vãn, trong lòng Chương Trình ít nhiều có chút tự ti, trước tiên là không muốn nói đến thân phận thanh niên trí thức của Lý Hướng Vãn.
Như vậy có thể sẽ khiến người khác cảm tháy anh ta không xứng với cô ta, huống hồ còn có Lý Hướng Bắc đối đầu, tâm trạng của Chương Trình lúc này ít nhiều có chút không công bằng.
Hàn Mạn Mạn tự nhận mình hơn những người khác một bậc, trong nháy mắt bị mấy câu của người khác đánh cho tan tành suy nghĩ, trên mặt đỏ bừng không như bình thường.
Lúc này mới kịp phản ứng lại, có thể mấy cô gái kia là xuống thôn làm thanh niên trí thức.
Cô ta giấu sự xấu hổ trên mặt đi, tiếp tục lôi kéo Chương Trình nói chuyện.
Khuôn mặt Chương Trình trầm xuống, cảm thấy Hàn Mạn Mạn thật phiền phức.
Anh ta muốn đuổi theo Lý Hướng Vãn lại bị Hàn Mạn Mạn kéo lại, mắt đối phương lập tức ươn ướt, không vui nói: "Anh Chương, chúng ta đã lâu rồi không gặp, anh không..." Nhớ sao, trước đó còn... rất nhiệt tình mà.
Chương Trình nhìn Hàn Mạn Mạn, nhớ đến cha của đối phương, cố gắng áp chế sự không vui trong lòng xuống.
Vẻ mặt anh ta dịu lại: "Gần đây anh hơi bận, em muốn ăn gì?"
Lúc này Hàn Mạn Mạn mới vui vẻ, đang suy nghĩ nên ăn gì, quay đầu lại thấy Lưu Nga còn chưa đi, vẫn đứng đó nhìn bóng lưng của mấy thanh niên trí thức ngẩn người.
Hàn Mạn Mạn vỗ vai cô ta, nói: "Lưu Nga, cô nhìn gì vậy? Có muốn đi ăn cơm với tôi và anh Chương không?"
Lưu Nga lấy lại tinh thần, yếu ớt cười nói: "Không được, con nhỏ trong nhà còn đang chờ tôi nữa."
Lúc này cô ta đang trong thời kì cho con bú, đâu dám tách xa con quá lâu.
Hàn Mạn Mạn cảm thấy bất đắc dĩ, trong lòng cũng có chút đồng tình với người bạn tốt này của mình.
Mà bên này, mấy người Lâm Ngọc Trúc đã đến công xã, đi về phía nhà xe ở trong sân.
Lúc đi đến nhà xe thì nghe được tiếng khóc lớn của trẻ nhỏ.
Tâm trạng Vương Tiểu Mai buồn bực, giữa mùa đông ai còn ôm trẻ nhỏ trong nhà ra vậy?
Cô ta hiếu kì nhìn sang, chỉ thấy một bà lão đang ôm một đứa nhỏ được bao bọc chặt chẽ chạy vội vào công xã.
Sau khi Vương Tiểu Mai thấy rõ khuôn mặt của bà lão thì hốt hoảng, lập tức xoay người lại.
Lâm Ngọc Trúc thấy phản ứng của Vương Tiểu Mai thì vội vàng xoay người, chỉ thấy được bóng lưng của bà lão, không thấy rõ khuôn mặt như thế nào.
Cô cũng lờ mờ đoán được người đến là ai, trời lạnh như vậy mà còn ôm đứa bé chạy đến đây.
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc tắc lưỡi, lắc đầu khen ngợi.
Chỉ mong cha chồng của Lưu Nga không phải Tạ Quảng Khôn (1)...
(1) một nhân vật trong phim, là kẻ lưu manh thích thể diện, để đạt được mục đích mình muốn sẽ làm mọi thứ không màng đến hậu quả
Không quan tâm đến ồn ào ở bên kia, Lâm Ngọc Trúc thử bóp phanh tay một cái, ừm, hình như sửa xong rồi.
Vẫn là anh Thẩm nhà cô giỏi.
Cô lấy chìa khóa ra mở khóa, Lâm Ngọc Trúc vừa sờ vào tay lái đã nghe thấy giọng nói yếu ớt phía sau lưng của Hứa Hồng: "Chị Tiểu Lâm, hay để em lái?"