Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379 - Nhìn Dáng Vẻ Tiểu Nhân Đắc Chí Đó Kìa 2

Chương 379 - Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó kìa 2
Lâm Ngọc Trúc nhìn đôi mắt to tròn của Hứa Hồng, trong đó còn có chút thấp thỏm lo lắng, không biết quỷ thần xui khiến như thế nào mà gật nhẹ đầu.

Cô vẫn cho rằng con người không có áp lực thì sẽ không tạo nên được kim cương, đã nói như vậy rồi thì chắc sẽ lái được.

Đến khi cô lên chỗ ngồi phía sau rồi mới cảm giác chuyện này không đúng chút nào.

Chỉ thấy chiếc xe lắc lư trái phải mãnh liệt, lắc đến mức Lâm Ngọc Trúc phải ôm lấy Hứa Hồng.

Lâm Ngọc Trúc ngồi sau thấy tuyết trên mặt đất thì chấp nhận số phận mà nhắm chặt hai mắt lại, đây đúng là lên nhầm thuyền giặc mà.

Hứa Hồng lại luôn vô cùng ngoan ngoãn mà nói: "Chị Tiểu Lâm, chị đừng sợ, em lái vững lắm."

Lâm Ngọc Trúc...

"Ừm, chị không sợ."

Lý Hướng Vãn đi phía sau buồn cười khiến Lâm Ngọc Trúc tức đến nghiến răng.

Không làm bạn với người này được nữa rồi.

Nhìn mà xem, ý cười trên nỗi đau của người khác trong mắt cô ta sắp tràn cả ra ngoài rồi.

Lâm Ngọc Trúc hối hận lúc đó không nên tùy tiện đồng ý với Hứa Hồng, nên nắm giữ mục tiêu trong tay mình mới đúng.

Cả một đoạn đường Lâm Ngọc Trúc đều hoảng hốt ôm chặt lấy Hứa Hồng không buông.

Hứa Hồng thẹn thùng nghĩ lá gan của chị Tiểu Lâm cũng không lớn lắm.

Cô ta còn cực kì tinh tế mà an ủi Lâm Ngọc Trúc mấy lần.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy phiền đến mức chút tức giận cũng không có.

Có đôi khi gặp phải người thành thật, bạn sẽ không còn cách nào khác.

Lâm Ngọc Trúc quả thật có chút sợ hãi, thế là dịu dàng nói: "Tiểu Hồng à, hay là để chị lái đi, gần đây chị ăn quá nhiều nên cảm thấy có chút tăng cân, chỉ sợ làm em mệt rồi."

Hứa Hồng nghe vậy thì lấy hết dũng khí nói: "Chị Tiểu Lâm, em không mệt, chị yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không làm chị ngã đâu."

Lúc này trong lòng Lâm Ngọc Trúc là sự bất lực mà không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Thấy sắp đến thôn, dưới một con dốc cộng với tuyết làm đường trơn hơn, lúc xe đạp lao thẳng xuống dưới, Hứa Hồng có chút luống cuống.

Trong lòng lập tức không giữ được sự bình tĩnh.

Lúc cô ta kêu to, Lâm Ngọc Trúc chỉ cảm thấy trước mắt đều biến thành màu đen, nói lớn: "Đừng la nữa, phanh xe."

Nhưng lúc này Hứa Hồng đã không phản ứng kịp, mạnh mẽ đâm vào trong đống tuyết.

Có thể nói gì nữa chứ, nên cảm ơn vì đống tuyết này đủ dày đi.

Lâm Ngọc Trúc khó khăn bò ra từ đống tuyết, lắc cho tuyết trên đầu rơi hết.

Hứa Hồng đứng lên từ đống tuyết, ngây ngô cười ha ha với Lâm Ngọc Trúc mấy giây, sau đó lại ngây ngô thẹn thùng nói: "Chị Tiểu Lâm, đột nhiên em có chút luống cuống." Ôi chao, sau này chị Tiểu Lâm có phải sẽ chán ghét mình không.

Trong lòng Hứa Hồng lập tức trở nên ảo não, còn có chút lúng túng.

Xin lỗi xoa hai tay lại với nhau.

Lý Hướng Vãn đi phía trước hai người nghe được tiếng hét chói tai thì có dự cảm không lành.

Lý Hướng Vãn lập tức bóp phanh lại, Vương Tiểu Mai cũng rất ăn ý mà nhảy xuống.

Đến khi hai người quay lại thì người đã bay vào trong đống tuyết rồi.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai lập tức đạp xe quay lại.

Thấy Lâm Ngọc Trúc ngồi trong đống tuyết, dáng vẻ thê thảm, toàn thân đều là tuyết.

Hai người không nhịn được mà phá lên cười.

Lý Hướng Vãn cười đến mức chảy cả nước mắt, chế nhạo cô: "Chiến thần xa lộ Lâm, cô có thể chia sẻ chút cảm nhận khi ngồi sau xe mình không?"

Vương Tiểu Mai cũng cười nghiêng ngả, cô ta cũng không muốn không có tình người như vậy nhưng cũng không thể làm gì khác được, cuối cùng thì đối phương cũng được trải nghiệm cảm giác ngồi sau như cô ta... Thật thoải mái.

Mặc dù có chút không tử tế.

Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người cười đến muốn gãy lưng, hơi hé miệng nhưng không nói lời nào.

Cái gì mà gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chó chê mèo lắm lông.

Nhìn hai người trước mặt xem, nhìn cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí đó xem!

Hứa Hồng cúi đầu xoa tay, nghĩ thầm: Ôi chao, thật mất mặt.

Lý Hướng Vãn cười một trận xong mới thở nhẹ nói: "Không phải tôi nói hai người, nhưng kĩ thuật đi xe không được thì để người khác đèo đi, không cần phải tự mình cố gắng đâu. Ha ha."

Lý Hướng Vãn càng nói càng muốn cười.

Lâm Ngọc Trúc hơi nheo mắt lại, xem người này đang nói cái gì kìa.
Bình Luận (0)
Comment