Chương 386 - Đường ai nấy đi 1
Tháng hai nhị long(ngày lễ truyền thống của TQ) ngẩng đầu qua đi, năm mới coi như đã qua hoàn toàn rồi.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cũng trở nên bận rộn.
Trong một ngày tuyết rơi lả tả, chú đưa thư lại đến nhà ăn trí thức, đưa thư nhà họ Vương tới.
Vương Dương nhận lấy thư từ chỗ chú đưa thư, xé ra đọc ngay tại chỗ, đọc nhanh như gió, càng đọc càng vui vẻ.
Quay người trở về phòng, trực tiếp nói với Đổng Mật Mật: "Nhà tôi gửi thư đến nói việc cưới xin của tôi và cô đã hủy bỏ rồi. Như cô mong muốn, tôi và cô sau này đường ai nấy đi, chẳng ai phải ghét bỏ ai nữa." Nói xong liền hãnh diện mà quay người rời khỏi.
Phía Vương Dương tâm trạng đang cực kỳ tốt, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Đổng Mật Mật lại mím môi, vẻ mặt nắng mưa thất thường.
Đổng Mật Mật tiến lên phía trước, lắc đầu, nói với vẻ quở trách: "Anh nói xem tính khí này của anh, haiz."
Nhà họ Vương hủy hôn lúc này, cũng không biết trong nhà sẽ nghĩ sao về bọn họ nữa.
Đổng Điềm Điềm thương em gái, không nhẫn tâm trách cứ, trong lòng lại lo lắng chuyện quay trở về thành phố.
Nhà họ Lý không bám vào được, bây giờ ngay cả nhà họ Vương cũng đánh mất luôn rồi...
Phía bên đó nói không chừng còn oán trách thế nào đấy.
Đổng Mật Mật nhìn chị gái, biết chị chắc hẳn đang lo lắng chuyện quay về thành phố thì có chút đuối lý, hối hận lúc trước không nên bồng bột như vậy.
Cho dù có bồng bột cũng nên đợi đến khi về được thành phố hẵng hay.
Lấy đủ dũng khí, cô ta lên tiếng đảm bảo: "Chị, nếu như chúng ta không quay về được, em sẽ xuống ruộng làm việc nuôi chị."
Đổng Điềm Điềm khẽ cười một tiếng, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô ta thầm nhủ: Cũng không biết những ngày tháng như này khi nào mới kết thúc đây.
Cùng với thư nhà họ Vương, thư nhà họ Đổng cũng nối gót mà tới.
Nhà họ Đổng gửi thư tới, do đích thân cha Đồng viết, mở đầu đã mắng cho hai chị em đổ máu chó, trách hai chị em đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa.
Làm việc không dùng não, cũng không biết làm sao lại sinh ra hai thứ phế vật như họ.
Với gia thế như nhà họ Vương đã xem như bọn họ trèo cao rồi.
Vậy mà bọn họ không biết trân trọng, còn lỡ tay đánh Lý Hướng Bắc, cha Đổng cảm thấy đầu óc con gái mình có lẽ có vấn đề.
Mặc dù hôn sự đã bị hủy bỏ, nhưng cha Đổng không cam tâm, bảo hai chị em nghĩ cách hóa giải, xoa dịu quan hệ hai nhà Vương - Lý.
Nếu cần thiết có thể dùng chút thủ đoạn.
Tuy rằng trong thư không nói rõ, nhưng ám thị trong lời nói cũng đủ rồi.
Bàn tay cầm lá thư của Đổng Điềm Điềm đang run lên.
Dùng thủ đoạn? Hai cô gái như họ có thể dùng thủ đoạn gì được chứ?
Đổng Mật Mật thấy sắc mặt của chị không đúng bèn cướp lấy thư, nhanh chóng đọc lướt qua.
Sau khi đọc xong, tức đến mức vò bức thư thành cục giấy, ném xuống đất, hổn hển nói: "Chỉ bởi vì không phải con trai mà xỉ vả chúng ta quá quắt như vậy sao."
Đổng Điềm Điềm hít sâu một hơi, nhặt cục giấy dưới đất lên, ném vào trong bếp.
Nhìn cục giấy từ từ bùng cháy bằng ánh mắt ảm đạm, trong lòng cảm thán, đúng vậy, chỉ bởi vì không phải là con trai mà cha ruột cam lòng dùng hai chị em họ lót đường cho em họ.
Ban đầu cô ta không hiểu, nhưng trải qua một cuộc rèn luyện, cô đã càng hiểu thêm rồi.
Những yêu thương trước kia của cha cô ta đều là là giả.
Mẹ cô ta chỉ biết giữ gìn cuộc hôn nhân đã tan vỡ này.
Chỉ biết bảo họ bám víu cành cao, nhưng lại không nghĩ xem cành cao này có thể chấp nhận hai chị em họ hay không.
Ánh mắt của Đổng Điềm Điềm lóe lên vẻ nghiêm nghị, không cam tâm mà nghĩ, dựa vào cái gì.
Cô ta sẽ không để cho người khác sắp đặt nữa.
Chẳng phải chỉ là ở lại cái thôn rách nát này thôi sao, thì có làm sao, ba người ở hậu viện kia chẳng phải cũng như diều gặp gió đó sao, khổ thì có gì đáng sợ chứ.
Tuôn ra một tràng buồn phiền trong đầu, đầu óc Đổng Điềm Điềm đã thư thái hơn nhiều.
Lúc này Đổng Mật Mật đi từ trong phòng ra, ôm lấy chị mình, khôn khéo nói: "Chị, chị đừng khó chịu, chúng ta cứ tùy tiện ứng phó với lão già đó là được, quay về cũng không thấy tốt hơn là bao."
Đổng Điềm Điềm nở nụ cười dịu dàng với em gái, chậm rãi ừ một tiếng.
Nhưng không ngờ, quanh đi quẩn lại, chưa được mấy hôm, trưởng thôn đã tới nhà ăn trí thức, gọi riêng hai chị em họ ra.