Chương 387 - Đường ai nấy đi 2
Trưởng thôn nhìn hai chị em nhà họ Đổng, trong lòng thầm nghĩ không hổ là con gái từ kinh thành tới, nói kiếm được suất quay về thành phố là kiếm được ngay.
Vừa nghĩ tâm sự, vừa ho khẽ một tiếng, nói: "Năm nay thôn có hai suất quay về thành phố, ý của bên trên là cho hai cô, chuyện này trước hết đừng rêu rao, chọn thời gian thích hợp đến công xã làm thủ tục đi!"
Trưởng thôn nói xong, quay người liền đi mất.
Vừa rồi ông ta tùy ý liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vương Tiểu Mai, trong lòng thầm kêu không hay rồi, sao lại để nha đầu này nghe thấy mất rồi.
Ông ta lập tức hoảng hốt chuồn mất.
Vương Tiểu Mai chỉ là ra ngoài đi vệ sinh, nhìn thấy trưởng thôn gọi hai chị em nhà họ Đổng đến dưới mái hiên lén lén lút lút, vì tò mò nên mới qua nghe lén xem sao.
Không ngờ vừa nghe thấy đã nghe được tin tức lớn như vậy, mặt mày nặng nề mà đi vệ sinh, sau đó cuống quýt chạy về phòng của Lý Hướng Vãn.
Còn chị em nhà họ Đổng vẫn còn đang ngây ra dưới mái hiên, vừa kinh ngạc vừa mừng.
Vương Tiểu Mai vừa vào phòng, nổi giận đùng đùng ngồi xuống.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn cô ta, chẳng phải cô ta đi vệ sinh thôi sao.
"Sao vậy, lúc đi ra còn vui vẻ lắm mà, có người nhìn trộm cô đi vệ sinh hay sao hả?" Lâm Ngọc Trúc nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng này thôi.
Lý Hướng Vãn... Đây là logic quái quỷ gì vậy?
Vương Tiểu Mai vô cùng bực mình nói: "Trưởng thôn vừa mới đến tiền viện, cố tình gọi chị em nhà họ Đổng ra, tôi vừa nhìn đã biết là có điều mờ ám, mà thật sự tôi đã không đoán sai. Trưởng thôn bảo hai chị em họ tìm thời gian lén đến công xã làm thủ tục quay trở về thành phố."
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc đưa mắt nhìn nhau.
Họ rất vui vẻ.
Quả pháo Đổng Mật Mật kia cuối cùng cũng quay về thành phố gây tai họa cho người khác rồi.
Chuyện này thật đáng mừng biết bao!
Nhìn dáng vẻ rất tức giận của Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc cực kỳ không hiểu mà nói: "Chị Tiểu Mai, đây không phải là chuyện đáng chúc mừng sao, cô nghĩ mà xem nếu Đổng Mật Mật còn ở lại đây tiếp, người tiếp theo gặp tai ương không biết sẽ là ai đâu."
Lý Hướng Vãn che miệng cười trộm, sau đó nghĩ lại thấy không đúng, cô ta với hai chị em nhà kia là không hợp nhau nhất.
Cô ta liền liếc xéo Lâm Ngọc Trúc, hoài nghi cô có phải cố tình ám chỉ cô ta không.
Vương Tiểu Mai lại chẳng cảm thấy được an ủi chút nào, cô ta nhíu đôi mày cong, nói: "Suất về thành phố đã đợi lâu như vậy mà ngay cả kết quả công khai cũng không có." Quá không công bằng!
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn lắc đầu bất đắc dĩ.
Lâm Ngọc Trúc an ủi Vương Tiểu Mai, nói: "Suất quay về thành phố này nói không chừng vốn đã không thuộc về thôn Thiện Thủy rồi, chị Tiểu Mai đừng nghĩ tiếp nữa, mất rồi thì thôi, chúng ta bây giờ sống không tốt sao?"
Lý Hướng Vãn gật đầu, rất tán thành với cô: "Đúng vậy, cô có về nhà cũng chưa chắc đã sống tốt hơn là bao mà?"
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn là trường hợp điển hình không muốn quay về thành phố, một lòng đợi thi đại học.
Đến lúc đó trời cao biển rộng mặc sức bay, đừng hòng có ai trói buộc được họ.
Vương Tiểu Mai cúi đầu trầm tư.
Lâm Ngọc Trúc lại tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Chị Tiểu Mai, trở về thành phố rồi là chắc chắn có thể tìm được việc làm sao? Không tìm được việc làm đừng để bị người nhà ghét bỏ, tùy tiện tìm một nhà bán đi là được."
Lý Hướng Vãn ở bên cạnh gật đầu, rất tán thành mà nói: "Đúng vậy, đừng bị bán đi cho em trai cô cưới vợ, hãy nghĩ tới bốn tiêu chuẩn kia."
Đôi lông mày vừa đen vừa dày của Vương Tiểu Mai nhanh chóng nhíu chặt thành hai con sâu róm.
"Các cô nói như vậy... quay về thành phố cũng không phải chuyện tốt lành gì? Vậy cũng không thể ở lại nơi rách nát này cả đời chứ!" Vương Tiểu Mai nói một cách chán nản.
Sao lại quay về cũng không được mà không về cũng khó ở thế này nhỉ!
Lâm Ngọc Trúc...
Lý Hướng Vãn lại nói rõ ràng đâu ra đấy: "Không đâu. chung quy sẽ có một ngày nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ, chỉ cần kiên trì là sẽ có hi vọng. Một quốc gia muốn phát triển được, nhân tài là không thể thiếu, cuộc sống như thế này chung quy chỉ là nhất thời."
Lâm Ngọc Trúc giả bộ trầm tư suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Ý cô nói là kì thi đại học sẽ được khôi phục lại?"
Lý Hướng Vãn gật đầu khẳng định.
Đôi mắt Vương Tiểu Mai lập tức sáng lên, có phải cô ta đã biết được chuyện gì rất quan trọng không?