Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390 - Loại Lời Nói Như Thế Này Ai Tin Được Chứ 1

Chương 390 - Loại lời nói như thế này ai tin được chứ 1
Chờ sau khi Trương Ái Quốc vào phòng, Đổng Điềm Điềm mới nói với mọi người ở đây: "Chúng ta quen biết một hồi là duyên phận, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm này…, mặc kệ lúc trước giữa chúng ta đã xảy ra bao nhiêu chuyện không vui thì lúc này hy vọng chúng ta đều có thể cười bỏ qua mọi ân oán thù hận với nhau.” Nói xong Đổng Điềm Điềm giơ chén trà trong tay lên, chuẩn bị cạn ly với mọi người.

Tất cả mọi người đều rất cổ vũ đụng vào một cái.

Đổng Điềm Điềm uống trà xong lại cười nói: "Mọi người ăn đi.”

Nói xong cô ta nhìn ba người Lâm Ngọc Trúc một chút nói: "Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm với nhau trên một cái bàn. Cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, hy vọng bữa cơm này chúng ta có thể ăn vui vẻ một chút, coi như là để lại ấn tượng tốt cho nhau.”

Lâm Ngọc Trúc hì hì cười nói: "Bữa ăn này vừa là thịt lợn vừa là thịt gà, khẳng định là ăn đến vui vẻ rồi.”

Đổng Điềm Điềm cười, khách sáo nói: "Nhanh, đừng nhìn nữa, nhanh ăn đi.”

Sáu cô gái, đối mặt với một bàn thịt, nhưng lúc ăn tất cả bọn họ lại đều rất lúng túng.

Nói như thế nào đây, chính là không biết nên nói cái gì cả.

Giờ phút này khoảnh khắc này, tình cảnh này, Lâm Ngọc Trúc cũng không biết nên nói gì mới được.

Cảnh tượng yên tĩnh một hồi, Đổng Mật Mật nhịn không được, bắt đầu triển khai hình thức hạ thấp hoá bản thân, vừa ăn thịt gà vừa nói: "Các cô cũng đừng nản lòng, đừng thấy chúng tôi có thể trở về thành phố thì sẽ có nhiều điều tốt hơn, kỳ thật so với trong thành phố, tôi càng thích cuộc sống ở nông thôn hơn, các cô nói xem trong thành phố thì có cái gì tốt chứ, công việc thì không dễ tìm, lại còn phải ăn bám người nhà.”

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì dễ thôi, cô nhường suất này ra ngoài là được rồi, vừa lúc chúng tôi cũng không nỡ để hai chị em các cô đi, sau này đánh nhau cũng không có ai giúp đỡ chúng tôi.”

Trương Diễm Thu - không tiến lên hỗ trợ, chột dạ vùi đầu ăn cơm.

Đổng Mật Mật...

Đổng Điềm Điềm ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Lần này chúng tôi trở về thành phố, các cô xem có cần gì hay không, chúng tôi có thể mua hộ các cô rồi gửi bưu phẩm tới đây.”

Mấy người Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, tỏ vẻ không cần mua cái gì cả.

Bàn ăn lại tiếp tục im ắng.

Cảnh tượng này quả thực chính là im ắng đến mức hàng chữ lúng túng đều trở thành hai chữ in đậm treo ở trên đỉnh đầu những người ở đây luôn rồi.

Đổng Mật Mật gặm đùi gà nhàm chán nhìn Lý Hướng Vãn ăn cơm, phát hiện cô ta ăn cơm cũng ăn đến rất đẹp, đây là vì sao vậy.

Vì thế Đổng Mật Mật không cần suy nghĩ đã nói: "Lý Hướng Vãn, bộ dạng của cô thật sự rất đẹp đó.”

Lý Hướng Vãn sửng sốt, với sự hiểu biết của cô ta, phỏng chừng là Đổng Mật Mật còn nói câu gì đó nữa ở phía sau.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai cũng đồng thời nhìn Đổng Mật Mật, chờ câu nói tiếp theo của cô ta.

"Nhưng về gia thế của Lý Hướng Bắc, cô vẫn là nên suy nghĩ một chút, theo tôi thấy thì không bằng tìm một người bình thường, gả vào nhà họ Lý cũng không có gì là tốt cả." Giống như nhà bọn họ vậy đó, đều là một đống phiền toái, huống hồ còn là nhà họ Lý.

Cuối cùng Đổng Mật Mật còn không quên châm lửa, lải nhải nói: "Loại người như nhà họ Lý, nhìn đều là thân thế, không nhìn tướng mạo. Ngay cả chị tôi, nhà bọn họ cũng chướng mắt, tôi thấy cô cũng đừng trì hoãn nữa. Tranh thủ thời gian mà tìm một người hợp với mình, cũng đừng chỉ treo cổ mãi trên một cái cây.”

Nghe lời này, Lý Hướng Vãn còn không có phản ứng gì, nhưng khóe miệng Đổng Điềm Điềm đã co rút lại rồi, dùng chân đá đá Đổng Mật Mật hai cái ở dưới bàn.

Lý Hướng Bắc cũng không phải là đi ra ngoài, anh ta vẫn còn ở trong phòng đấy, nói như vậy ở trước mặt người ta không được tốt lắm đi.

Nhưng Đổng Mật Mật mới mặc kệ, quan hệ của bọn họ với mọi người vốn dĩ chính là không tốt lắm, cô ta nói thật thì làm sao chứ.

Đổng Điềm Điềm bên này chính là đang sợ cái gì thì cái đó đến.

Chỉ thấy cửa phòng của nhóm nam thanh niên trí thức được mở ra ngay trong nháy mắt.

Lý Hướng Bắc đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nói với Đổng Mật Mật: "Hôn sự của tôi, bản thân tôi vẫn có thể làm chủ, đối với thái độ của người nhà tôi, xin đừng phỏng đoán lung tung.”

Đổng Mật Mật bĩu môi, khinh thường nói: "Nói dễ nghe thì ai mà không biết nói chứ, nhưng sự thật thì sao?”

Ba người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cùng nhau nhìn Đổng Mật Mật, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Lý Hướng Bắc.

Nhất là Lý Hướng Vãn, cũng không biết là do lăn lộn với Lâm Ngọc Trúc lâu rồi hay như thế nào, mà hiện giờ trông Lý Hướng Vãn còn có thêm vài phần tiêu sái thoải mái, thậm chí là hiện giờ Lý Hướng Vãn có chút ý tứ đứng ngoài cuộc.

Lý Hướng Bắc mím môi, trong lòng cực kỳ tức giận, lại không biết nói cái gì để phản bác, cuối cùng Lý Hướng Bắc khô cằn nói: "Tôi nói rồi, tôi có thể làm chủ.”

Đổng Mật Mật gật gật đầu qua loa, nói: "Lời lời nói như này ai tin được chứ.”

Nhất thời Lý Hướng Bắc lại càng thêm tức giận khó chịu.

Vương Dương lúc này cũng đi ra, nghiến răng nói: "Đổng Mật Mật cô đủ rồi đấy, được trở về thành phố khiến cô hưng phấn đến ngốc luôn rồi hả, cô là kẻ ngốc hay sao, nếu không phải có hai nhà chúng tôi thì các cô cho rằng các cô có thể trở về được hay không. Tôi không ngại nói cho cô biết, nhà họ Lý người ta chính là sợ bị nhà các cô quấn lấy, mới nhanh chóng đưa các cô đi mà thôi. Cô còn cảm thấy rất vinh dự hả.”

Đổng Mật Mật sửng sốt một lát, sau đó thanh âm uyển chuyển nga một tiếng, nói: "Vậy thật đúng là cảm ơn các người ha, nếu trước đó tôi mà biết chỉ cần đánh một trận là có thể trở về thành phố thì tôi đã sớm làm như vậy rồi.”

Vương Dương…
Bình Luận (0)
Comment