Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 391 - Loại Lời Nói Như Thế Này Ai Tin Được Chứ 2

Chương 391 - Loại lời nói như thế này ai tin được chứ 2
Hai người Đổng Mật Mật và Vương Dương bắt đầu thi trợn mắt với nhau, tư thế chính là vẻ một lời không hợp liền xông vào đánh nhau.

Trong lòng Lâm Ngọc Trúc vui vẻ xem một hồi kịch lớn.

Sau đó chỉ thấy nhóm ba người sân sau Vương Tiểu Mai nhao nhao buông bát đũa xuống.

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Chúng tôi ăn no rồi, chúng tôi về đây.”

Đổng Điềm Điềm xấu hổ gật gật đầu, bữa cơm này nếu nói là bọn họ cố ý khoe khoang với mọi người thì ba người ở sân sau một chút hâm mộ cũng không có. Nếu nói là bọn họ muốn hoà hoãn quan hệ với mọi người thì em gái cô ta quả thực là đã đắc tội với hai người Lý Hướng Bắc và Vương Dương rồi.

Đổng Điềm Điềm bất lực thở dài.

Một bữa cơm xem như là tan rã trong không khí không mấy vui vẻ.

Trước khi đi, Vương Tiểu Mai hỏi Đổng Điềm Điềm: "Khi nào các cô đi?"

Đổng Điềm Điềm cười cười: "Ngày mai sẽ lên đường.” Cô ta không muốn ở lại cái chỗ chết tiệt này thêm một chút nào nữa.

Vương Tiểu Mai gật gật đầu, giống như là đang suy tư cái gì đó, rời đi cùng với Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn.

Chờ ra khỏi phòng, Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Lý Hướng Vãn, nói: "Cô không cần quá để ý những lời nói của Đổng Mật Mật, tuy rằng nghe cũng có vài phần đạo lý.”

Lý Hướng Vãn cười lắc đầu, thản nhiên nói: "Bên tôi cũng không có gì, vốn là chuyện thuận theo tự nhiên thôi.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, đại khái là hiểu được quan hệ giữa Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc.

Vương Tiểu Mai không hiểu lắm, nhưng điều đó lại không cản trở cô ta đơn phương cổ vũ Lý Hướng Vãn, vì thế Vương Tiểu Mai nói với Lý Hướng Vãn: "Không có việc gì, cái cũ không đi thì sao cái mới tới được, chúng ta tìm một người tốt hơn Lý Hướng Bắc là được rồi.”

Lý Hướng Bắc đuổi theo Lý Hướng Vãn, nghe không sót một chữ nào trong câu nói đầy hào hùng chí khí kia của Vương Tiểu Mai.

Lý Hướng Bắc im lặng một lúc lâu, trong đầu anh ta hiện ra cái tên Chương Trình, cảm giác nguy cơ nhất thời nổi lên bốn phía trong lòng Lý Hướng Bắc.

Chờ đến lúc trở về phòng Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc đều đồng thời nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai bị nhìn chằm chằm đến sợ hãi, yếu ớt hỏi: "Các cô nhìn tôi như vậy để làm gì?"

"Tôi chưa ăn no."

"Muốn ăn miến."

Vương Tiểu Mai nhìn thịt khô không còn nhiều lắm trên xà nhà, xắn tay áo lên, trở về phòng lấy miến.

Lúc quay lại, Vương Tiểu Mai vẻ mặt đau lòng nói: "Chỉ còn lại một chút như vậy thôi, đây là bữa cuối cùng được ăn miến rồi.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cười hì hì, giả vờ không nghe thấy.

Vương Tiểu Mai nhận mệnh đi nấu miến.

Chờ đến ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, hai chị em nhà họ Đổng liền thức dậy thu dọn hành lý, lúc ra khỏi cửa phòng hai người bọn họ còn cảm thấy không có chút lưu luyến nào cả, nhưng lúc bước ra khỏi cửa lớn, vậy mà cả hai chị em bọn họ đều quay đầu lại nhìn cái toà nhà không lớn lắm ở nông thôn này.

Con người, quả nhiên là rất kỳ quái.

Rõ ràng là muốn thoát khỏi đây như vậy, thế nhưng chờ đến lúc thật sự rời đi, vậy mà lại còn có chút lưu luyến.

Hai chị em bọn họ còn đang có chút thương cảm khó hiểu, thì lại thấy Lâm Ngọc Trúc vội vàng đi tới chỗ bọn họ.

Hai chị em Đổng Điềm Điềm và Đổng Mật Mật nhìn Lâm Ngọc Trúc, trên mặt có chút nghi hoặc.

Đây là đi về phía họ, phải không?

Chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc cầm theo một túi bánh đường chiên dầu đi tới, cười nói với hai chị em Đổng Điềm Điềm và Đổng Mật Mật: "Đây là một chút tâm ý của ba người chúng tôi, các cô mang theo ăn trên đường.”

Về phần vì sao chỉ có một mình Lâm Ngọc Trúc đến tiễn bọn họ thì cũng chỉ có thể nói là Đổng Mật Mật chính là dựa vào bản lĩnh của cô ta mà khiến cho mọi người ghét cũng không ghét được mà thích thì cũng không thích nổi.

Cho nên việc này liền rơi vào trên người Lâm Ngọc Trúc.

Ba người bọn họ tuy rằng là không muốn làm hai chị em nhà họ Đổng mất mặt nên mới đến chỗ bọn họ ăn cơm, nhưng ba người bọn họ cũng không muốn chiếm lợi không từ hai chị em bọn họ.

Phần bánh này là ba người các cô cố ý làm ra vào tối hôm qua.

Đổng Điềm Điềm tiếp nhận túi vải nặng trịch, thật lòng nói: "Cám ơn.”

Đổng Mật Mật nói với Lâm Ngọc Trúc: "Cô là một người rất tốt, tôi không ghét cô, chúc cô sớm thoát khỏi đây.”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu cười cười, sảng khoái nói: "Tôi cũng chúc các cô sớm ngày thoát khỏi trói buộc, có thể chân chính tùy tâm mà sống.”

Đổng Điềm Điềm sửng sốt một chút, lúc nhìn lại Lâm Ngọc Trúc thì ánh mắt đã hàm chứa thêm vài phần chân thành, nói: "Chúng tôi sẽ có lúc đạt được như vậy.”

Đổng Mật Mật vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo nói: "Yên tâm đi.”

Chuyện đầu tiên mà cô ta làm lúc trở về thành phố chính là lật đổ nhà chú cô ta.

Bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, mấy người Lâm Ngọc Trúc, Đổng Mật Mật và Đổng Điềm Điềm phất phất tay tạm biệt nhau.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng dáng dần dần đi xa của hai chị em nhà họ Đổng.

Câu nói vừa rồi của cô là thật lòng chúc phúc.

Chúc cho hai chị em bọn họ có thể thoát khỏi cốt truyện, có thể sống một cuộc sống thực sự của chính bọn họ.

Mà lúc này hai chị em nhà họ Đổng đang tay trong tay, ngẩng đầu ưỡn ngực mở ra một chương mới trong cuộc đời của hai người các cô.

Những người thông minh thì sẽ sống cho chính mình.

Mà những người không thể chịu đựng được những điều tầm thường thô tục, cũng sẽ như thế.
Bình Luận (0)
Comment