Chương 392 - Đây chỉ là một bao tải đồ ăn mà thôi, là một bao tải đồ ăn ngon 1
Chợt như một đêm gió xuân tới, hàng ngàn cây lê, hàng vạn cây lê đều nở rộ hoa.
Những ngày trời đầy băng tuyết mà bọn nhỏ yêu thích cũng dần dần biến mất, tuyết ở thôn Thiện Thủy chậm rãi hoà tan vào trong bùn đất, sau khi Lâm Ngọc Trúc đeo đôi giày da nhung kia xong thì cô mới cảm thấy con đường dưới chân dễ đi hơn một chút.
“Mùa xuân thời tiết chuyển ấm mà mùa thu thì thời tiết chuyển lạnh”, nhưng cũng đừng thấy tuyết tan, thời tiết ấm áp lên mà chủ quan, vẫn phải mặc quần áo bông đó, bởi vì thời tiết ấm áp hiện giờ cũng chỉ là hiện tượng bề mặt mà thôi.
Mỗi ngày trưởng thôn đều nghiên cứu xem phần đất trên các ruộng lúa mì đã tan được bao nhiêu cm tuyết rồi.
Chỉ cần phần đất trong các ruộng lúa chân chính tan hết băng ra là có thể gieo hạt giống lúa mì rồi.
Vụ gieo trồng mùa xuân này, nhóm ba người sân sau trong nhóm thanh niên trí thức là không trốn được.
Dù sao thì việc xây trường học cũng không cần đến ba người bọn họ.
Chờ đến lúc bắt đầu vụ gieo trồng mùa xuân, Lâm Ngọc Trúc vẫn như cũ, ở tổ thứ ba, lúc nhìn thấy thím Vương cùng thím Lý quen thuộc, Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thím Vương vừa làm việc, vừa cười ha hả nói với Lâm Ngọc Trúc: "Thanh niên trí thức Lâm, sau này cô cũng không phải người bình thường nữa rồi, cũng không cần phải làm việc kiếm ăn trong các thửa ruộng nữa.”
Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm nói: "Thím nói rất đúng, cháu đây xác thực còn không phải là từ nhân viên cấp một trở thành nhân viên cấp hai hay sao, về sau cháu chính là vừa phải dạy bọn nhỏ học lại vừa phải chăm chỉ làm ruộng. Công việc trong đất này cháu vẫn là không thể làm ít hơn lúc trước được. Cháu rất chăm chỉ đấy.”
Thím Vương cười ha ha, thầm nghĩ thanh niên trí thức Lâm này vẫn không thay đổi chút nào, vẫn biết nói chuyện như trước.
Thím Lý bĩu môi, trong thôn hiện tại đều nói thanh niên trí thức Lâm là người tốt, nhưng theo bà ta thấy ha, Lâm Ngọc Trúc chính là lừa gạt người khác mà thôi.
Thế nhưng bà ta đã chịu nhiều thua lỗ ở phía Lâm Ngọc Trúc rồi nên lúc ở bên ngoài bà ta cũng không dám bàn tán nhiều lời về Lâm Ngọc Trúc, mà trái lại chính là còn rất thành thật đấy.
Thím Lý không gây chuyện, làm cho Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cực kỳ nhàm chán.
Vì thế Lâm Ngọc Trúc tiến đến bên cạnh thím Lý, cười nói: "Thím, sao thím không nói lời nào vậy.”
Thím Lý...
Cũng có thể là bởi vì lời này của Lâm Ngọc Trúc cũng quá khoa trương rồi cho nên đột nhiên có một trận gió xuân thổi tới, trận gió còn mang theo từng tia lạnh lẽo, lúc này Lâm Ngọc Trúc cũng không nói lời nào nữa mà vùi đầu vào làm việc.
Nếu không thì sẽ cảm thấy có một chút lạnh đó.
Hiện giờ vẫn còn có không ít người trong thôn đỏ mắt ganh tỵ vì chuyện làm giáo viên này của đám người Lâm Ngọc Trúc đấy.
Vì thế mấy người bọn họ cơ bản đều rất tự giác, chăm chỉ thành thật làm việc, ngay cả Hứa Hồng cũng siêng năng làm việc.
Năm xưa, chính thím Hứa đã tuyên bố là con gái nhà thím ấy còn ít tuổi, không làm được gì, vì thế thím Hứa quấn lấy đại đội trưởng muốn đại đội trưởng phân công công việc nhẹ nhàng cho Hứa Hồng.
Còn năm nay thì chính là không dám.
Trong khi mọi người trong thôn đang bận rộn với công việc đồng áng thì phía công xã đã lái máy kéo đưa nhiều công nhân về thôn bọn họ để tiến hành xây dựng trường học.
Sau đó chính là từng xe từng xe chở vật liệu xây dựng trường học tiến vào trong thôn Thiện Thuỷ.
Việc xây dựng trường học cũng bắt đầu.
Từng chiếc xe chở vật liệu tiến vào làm cho người dân trong thôn không ngừng động lòng, bọn họ thiếu chút nữa là ngay cả công việc đồng áng trong ruộng cũng không muốn làm nữa, mà chỉ muốn đi góp vui thôi.
Trưởng thôn nghiêm mặt, thiếu chút nữa là cầm một cái roi da nhỏ tới, xem bên nào náo loạn không làm việc, liền hắng giọng lên giáo huấn.
Mọi người trong thôn bĩu môi, bọn họ xem như đã thấy rõ ràng, phàm là đại đội trưởng thì đều là kẻ tám lạng người nửa cân cả.
Trưởng thôn...: Đại đội trưởng này đúng là không dễ làm.
Nhưng cũng vẫn có người nói giúp trưởng thôn, nói như thế nào thì trưởng thôn cũng tốt hơn nhiều so với Vương Thiên Tường.
Các người thử nhìn xem lúc ấy nhà Vương Thiên Tường có ai xuống đất làm việc không?
Người kia vừa nói như vậy xong thì tầm mắt dân chúng lại chuyển đến trên người Lý Tú Tú.
Chỉ thấy trong ruộng Lý Tú Tú đang vất vả vùi đầu làm việc.
Lý Tú Tú tỏ vẻ nếu cô ta không làm là không được đâu, nếu không làm, nhà mẹ đẻ đều phải đuổi cô ta ra ngoài.
Lúc này trong lòng Lý Tú Tú chính là cực kỳ khổ sở, cái gì mà nhà mẹ đẻ sẽ là chỗ dựa của cô ta, cái gì mà anh em trong nhà sống tốt thì cô ta liền có thể duỗi thẳng thắt lưng chứ.
Cô ta nhổ vào, tất cả đều là lừa gạt cô ta mà thôi.
Ngẫm lại lúc trước đồ vật cô ta mang về nhà đều là cho chó ăn, một đám ăn xong đều không nhớ kỹ nửa điểm ân tình, thấy cô ta nghèo túng, thì lại sợ hãi bị cô ta tới dựa dẫm.
Chị dâu của cô ta mỗi ngày đều muốn cô ta ăn thật ít nhưng lại phải chăm chỉ làm việc đồng áng.
Anh trai cô ta thì coi như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý tứ giữ gìn cô ta.
Anh em như vậy thì cô ta còn có thể dựa dẫm vào được hả?