Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 393 - Đây Chỉ Là Một Bao Tải Đồ Ăn Mà Thôi, Là Một Bao Tải Đồ Ăn Ngon 2

Chương 393 - Đây chỉ là một bao tải đồ ăn mà thôi, là một bao tải đồ ăn ngon 2
Còn có mấy đứa cháu kia của cô ta, thừa dịp không có người thì mắng cô ta là kẻ ăn không ngồi rồi.

Lý Tú Tú càng nghĩ càng tức giận, mấu chốt là mẹ cô ta, vậy mà bà ta còn lừa gạt cô ta, nói mọi người đây là sốt ruột thay cô ta, cho nên tâm tình của bọn họ mới không tốt, bảo cô ta nhịn một chút vì sau này lúc cô ta trở về nhà chồng thì vẫn phải dựa vào đám người bọn họ tới giữ thể diện cho cô ta.

Lý Tú Tú thiếu chút nữa là chửi ầm lên ngay tại chỗ.

Bọn họ là thật sự coi cô ta là kẻ ngốc hay sao, coi như cô ta là một kẻ ngốc thì cô ta cũng đều biết sống ở đâu mới có thể sống tốt đi.

Lý Tú Tú nhìn cha chồng của cô ta, trong lòng chính là hối hận.

Chờ đến thời điểm tan tầm giữa trưa, Lý Tú Tú lắp bắp đi đến trước mặt trưởng thôn, ủy khuất kêu lên: "Cha... Mẹ đã bớt giận chưa ạ?”

Trưởng thôn nhìn con dâu nhà mình trầm mặc một lúc.

Trưởng thôn cứ như vậy mà nhìn Lý Tú Tú một lúc, khiến cho Lý Tú Tú thấp thỏm không thôi.

Sau đó chỉ thấy cha chồng cô ta thở dài, nói: "Nhà con lần này thật sự là làm cho hai vợ chồng già chúng ta cảm thấy lạnh giá, không phải cha nói quá, con nhìn Kiến Quân cùng Hồng Bân xem, có ai nói giúp con hay không, chính con cũng thử ngẫm lại xem, mấy năm nay con ngoại trừ để tâm tới nhà mẹ đẻ con ra, thì con đã đối xử với hai cha con bọn họ như thế nào.”

“Không có mẹ chồng con ở một bên chiếu cố chăm sóc thì Kiến Quân và Hồng Bân có thể sống thoải mái như vậy hay không. Mọi người cũng không phải là kẻ ngốc, con làm như thế nào tất cả mọi người đều nhìn thấy. Đến trẻ con đều biết là con càng càng yêu thích Kế Hồng và Kế Quân hơn, huống hồ là những người khác.”

“Trong lòng mẹ con còn tức giận, con mà trở về thì mẹ con cũng sẽ đuổi con ra thôi, con vẫn là đợi thêm một chút thời gian đi. Nếu nhà mẹ đẻ con không thu lưu con nữa thì con tự mình tìm Kiến Quân nói chuyện, nếu nó đồng ý thì các con tự mình xây nhà ở riêng đi. Hai ông bà già chúng ta cũng không ngăn cản.”

Những lời này của trưởng thôn khiến Lý Tú Tú không ngừng đau đớn dày vò, giống như lời của cha chồng cô ta nói, chồng cô ta cùng với con cô ta đều xa cách với cô ta.

Như vậy thì Triệu Kiến Quân sao có thể đồng ý dọn ra ở riêng được chứ.

Lý Tú Tú còn muốn cầu xin cha chồng cô ta, nhưng trưởng thôn chính là không phản ứng cô ta mà ung dung quay về nhà.

Lý Tú Tú không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục trải qua cuộc sống trong ngoài đều không phải dành cho người sống này. Lý Tú Tú thầm nghĩ liền đợi đến lúc mẹ chồng cô ta hết giận vậy.

Nhưng Lý Tú Tú chính là chờ mãi, cô ta chờ cho đến khi cày bừa vụ xuân kết thúc, trường tiểu học cũng hoàn toàn xây dựng xong, cô ta cũng không chờ được đến lúc mẹ chồng cô ta hết tức giận, lúc cô ta trở về vẫn bị đuổi ra ngoài như cũ.

Vì thế cuộc sống của Lý Tú Tú ở nhà họ Lý càng thêm khổ sở không thể tả xiết.

...

Trong khoảng thời gian này nhóm ba người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn, có thể nói là cực kỳ bận rộn, bận tới mức mà chỉ cần bọn họ nằm xuống giường một cái thôi là đã có thể ngủ ngay được rồi.

Ban ngày lúc làm việc trong ruộng thì ba người bọn họ cũng không dám lười biếng, chờ tan tầm thì bọn họ còn phải tới trường học làm một số công việc lặt vặt.

Chút thịt mà bọn họ có được trong mùa đông ấy, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể thấy được là bị sụt đi một cách nhanh chóng.

Lâm Ngọc Trúc soi gương nhìn trái nhìn phải, quan sát một lúc lâu, sau đó cô nói với Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: "Sao tôi lại cảm thấy tôi càng ngày càng xinh đẹp vậy.”

Vương Tiểu Mai...

Lý Hướng Vãn phì cười một tiếng.

Đối với phản ứng của hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất là mất hứng, Lâm Ngọc Trúc không để ý tới hai người họ nữa, tự giải trí bằng cách soi gương một lúc lâu, rồi tự nhủ nhìn cái khuôn mặt trái xoan này mà xem, thật là đẹp mắt.

Phía Lâm Ngọc Trúc còn đang vui vẻ vì bản thân có thể gầy đi, thì Thẩm Bác Quận bên kia thấy vậy lại cực kỳ đau lòng.

Buổi tối, Thẩm Bác Quận lặng lẽ đi đường vòng tới chỗ Lâm Ngọc Trúc, ném một bao tải đồ vật vào phía sau phòng Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc chỉ nghe được một tiếng bịch, giống như là phát ra từ phía sau phòng cô.

Trước tiên, Lâm Ngọc Trúc để cho hệ thống dò xét một chút, xem có nguy hiểm gì hay không, sau đó cô mới cầm đèn pin đi ra khỏi phòng.

Chờ cho đến khi Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy một bao tải ở phía sau phòng cô thì lúc này trong đầu Lâm Ngọc Trúc liền hiện lên một hình ảnh máu me đầm đìa, cái gì..cái gì mà…

Cái gì mà vu oan hãm hại, một loạt thảm án, không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Ngọc Trúc.

Hệ thống chung quy là không nhịn được nữa, nói với Lâm Ngọc Trúc: "Không phức tạp như cô nghĩ vậy đâu, đây chỉ là một bao tải đồ ăn mà thôi, là một bao tải đồ ăn ngon.”

Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, khiêng bao tải trở về phòng.

Lâm Ngọc Trúc vừa mở bao tải ra thì có một hộp sữa mạch lăn ra phía ngoài.

Lâm Ngọc Trúc thò tay vào lấy thì thấy lại là một hộp sữa lúa mạch nữa, tổng cộng tất cả có bốn hộp sữa lúa mạch, còn có mấy túi sữa bột, mấy cân kẹo sữa đại bạch thỏ và một túi nhỏ thịt bò khô.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm mấy thứ này hồi lâu, nghĩ không phải là có người đầu độc vào mấy thứ đó đi?

Hệ thống...
Bình Luận (0)
Comment