Chương 394 - Luôn cảm thấy không có chuyện gì tốt cả 1
Lâm Ngọc Trúc đương nhiên đoán được những món đồ này là do Thẩm Bác Quận đưa tới.
Vì thế 'đầu độc' mà cô nói ở đây cũng không phải là ý đầu độc kia.
Thời gian mà bận rộn thì thường sẽ trôi qua rất nhanh, chờ vụ cày bừa xuân qua đi và việc xây dựng trường học cũng được hoàn thành xong thì nhà ông Vương đã từng khi dễ Vương Tiểu Mai cũng trở về.
Chuyện ấy còn làm cho Vương Tiểu Mai hoảng hốt nguyên cả một ngày, nhưng dưới sự an ủi cường thế của Lâm Ngọc Trúc, cuối cùng Vương Tiểu Mai cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lâm Ngọc Trúc nhàn nhã đến nhà thím Hứa dạo một vòng.
Chỉ thấy mấy ngày sau, mọi người trong thôn vây quanh nhà họ Vương mà thảo phạt một nhà bọn họ, nguyên nhân chính là, vụ cày bừa mùa xuân nhà bọn họ không trở về làm việc, đến lúc xong rồi mới trở về.
Đây chẳng phải là cố ý né tránh lao động hay sao.
Như vậy thì còn không phải là hành động ích kỷ, đi ngược với chủ nghĩa xã hội hay sao.
Trưởng thôn cũng tức giận mắng cho nhà họ Vương một trận, trước kia có Vương Thiên Tường ngăn cản, hàng năm bọn họ cái gì cũng không làm, lại còn có thể hưởng không lương thực.
Trưởng thôn tức giận nói: “Năm nay mà vẫn như vậy là không được, đến lúc đó mà ông kéo cả nhà bọn họ ra phê đấu thì cũng đừng trách ông vô tình. Nếu như truyền ra ngoài, công việc của bọn nhỏ trong nhà mà bị chậm trễ thì cũng đừng trách người khác, cũng chỉ có thể trách chính mình mà thôi.”
Thấy vậy ông Vương sợ tới mức vội vã nhận lỗi với mọi người trong thôn.
Có chuyện này so sánh, bà con trong thôn lại cảm thấy trưởng thôn tốt hơn rất nhiều so với Vương Thiên Tường.
Vì thế ngay lập tức trưởng thôn lại nhận được một làn sóng hảo cảm.
Còn cựu đại đội trưởng Vương Thiên Tường vô hình trung lại bị bôi nhọ một đợt, khiến ông ta tức giận đến mức giậm chân mắng to ở nhà.
Sau đó Vương Thiên Tường lại bắt đầu trách nhà ông Vương này không có năng lực quan sát tình hình, nếu đã không muốn về thì thôi, còn nếu muốn trở về thì phải trở về vào lúc trước khi gieo trồng vụ xuân bắt đầu chứ.
Đúng là không biết cách sống mà.
Trong nhà ông Vương, vợ ông Vương cũng là bị mắng đến xối xả, ông Vương chủ trương trở về trước khi vào vụ gieo trồng mùa xuân, nhưng bà Vương không nghe theo, bà ta nói sau mùa vụ cày bừa xuân thì lặng lẽ trở về, sẽ không ai chú ý đến cả.
Ông Vương lúc này liền muốn hỏi bà già nhà ông ta một chút xem bà ta có còn gì để nói hay không.
Không phải là bà ta vỗ ngực nói là sẽ không có người chú ý hay sao?
Ngày hôm sau trưởng thôn an bài công việc khổ nhất cũng như mệt mỏi nhất cho ông Vương làm.
Lúc này ông Vương cái gì cũng không thể nói được, còn phải bày ra một khuôn mặt tươi cười, cảm tạ trưởng thôn là đại nhân không chấp tiểu nhân.
Chờ sau khi trường học bên này hoàn thành xong xuôi hết rồi lại chính thức khai giảng thì nhóm ba người Lâm Ngọc Trúc cũng thuận lợi trở thành giáo viên dân lập.
Thời điểm Lâm Ngọc Trúc bước vào phòng học còn có một chút bối rối.
Bởi vì cảnh tượng trong phòng học không có giống như trong tưởng tượng của cô.
Phòng học không tính là lớn, học sinh thì chưa đến hai mươi người.
Trong đó còn có một số bạn học nữ ôm theo một đứa bé ngồi nghe giảng.
Cũng đừng hiểu lầm, Lâm Ngọc Trúc dạy chính là lớp 1 và lớp 2, vì thế người mà những bạn nhỏ này dẫn theo đến lớp học cũng chính là em trai và em gái của bọn họ mà thôi.
Trong đó còn có một bạn học nữ bế theo một em bé vẫn còn quấn tã, đang ngủ ngon lành.
Nhìn qua có vẻ đứa bé kia cũng chỉ được mấy tháng.
Nhìn tình cảnh này, nội tâm Lâm Ngọc Trúc rất phức tạp.
Các bạn học mang theo em tới lớp thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn chăm chú vào bọn họ thì chột dạ cúi đầu, sợ cô sẽ khiển trách bọn họ.
Nhưng nếu không dẫn theo thì cha mẹ bọn họ sẽ bắt bọn họ ở nhà để trông em, bọn họ sẽ không được đi học.
Lâm Ngọc Trúc kỳ thật là có chút đau lòng những đứa nhỏ này, vì thế, cô dời tầm mắt ra chỗ khác, bắt đầu giảng bài.
Lớp học này có thể nói là ngũ vị tạp trần, sau khi vào học được vài phút thì em bé còn quấn tã kia liền khóc oa oa.
Trong nháy mắt các bạn học đều bị phân tâm, cả đám duỗi dài cổ nhìn về phía em bé, còn nhỏ giọng hỏi, "Có phải là đói bụng hay không?”
Một số bạn học khác còn lặng lẽ phụ họa: "Chắc chắn là đói rồi."
Lâm Ngọc Trúc...: Thật ra cô cũng tò mò, muốn biết em bé có phải là đói bụng hay không.
Chờ sau tiết học đầu tiên, Lâm Ngọc Trúc mới biết các lớp khác cũng không tốt đến đâu, cơ bản đều là anh chị dẫn theo em đến lớp, vì thế trong lớp cơ bản là lộn xộn thành một mảnh.
Sau khi hết tiết tiếp theo, Hàn Mạn Mạn dẫn đầu, dẫn các giáo viên khác đến văn phòng hiệu trưởng.
Hàn Mạn Mạn chịu đựng đau đầu, tức giận nói: "Hiệu trưởng, những học sinh này còn dẫn theo em đến lớp nữa, tôi căn bản không giảng bài được.” Nói lại không dám nói nặng lời, để tránh bọn nhỏ liên thủ lại gây sự.
Hiệu trưởng nháy mắt, hỏi một số giáo viên khác về tình hình trong lớp của bọn họ.