Chương 395 - Luôn cảm thấy không có chuyện gì tốt cả 2
Sau khi hỏi xong, hiệu trưởng đại khái cũng có một cái nhìn tổng quan.
Những đứa trẻ ở các thôn khác thì khá ổn, tất cả đều là một mình đến trường.
Nhưng thôn Thiện Thủy thì khác, cơ bản đều là lớn mang nhỏ cùng nhau tới trường.
Hiệu trưởng cũng có chút đau đầu, trong lúc vô tình có liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, sau đó ông liền cảm thấy vị giáo viên trẻ tuổi này càng giống như là đang xem náo nhiệt thì phải.
Vì thế hiệu trưởng hỏi Lâm Ngọc Trúc: "Cô giáo Lâm, cô có biện pháp gì giải quyết hay không?”
Đột nhiên bị điểm danh Lâm Ngọc Trúc khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại, nói: "Điều kiện tiên quyết để một số đứa trẻ có thể đi học chính là phải dẫn theo em của bọn họ đi cùng, nếu như chúng ta một mực phải đuổi những bạn nhỏ ấy về thì có thể khiến cho một số bạn nhỏ lớn hơn không có biện pháp đi học.”
Hiệu trưởng gật gật đầu, cô giáo Lâm nói không sai.
Hàn Mạn Mạn không vui nói: "Vậy nếu như chúng ta cứ chịu đựng như thế thì lớp học đều loạn thành một nồi cháo rồi, còn đi học như thế nào nữa.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: "Xác thực là như thế, có trẻ nhỏ ở đây, học sinh trong lớp rất dễ bị phân tâm.”
Hàn Mạn Mạn mím môi, mất hứng nhìn Lâm Ngọc Trúc, không nói nữa, thầm nghĩ để cho cô nói đạo lý.
Hiệu trưởng... Cô Tiểu Lâm này.
Hàn Mạn Mạn không để ý tới Lâm Ngọc Trúc chỉ biết “nịnh nọt” nữa, mà xoay người kể khổ với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng xoa xoa mi tâm, trấn an nói: "Các thầy các cô cứ cố gắng khắc phục khó khăn trước đi, việc này tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý, được rồi, mọi người trở về soạn giáo án, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo đi.”
Hàn Mạn Mạn không có cách nào khác, chỉ có thể cầm sách giáo khoa, vung vẩy bím tóc rồi đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ mọi chuyện đều có lãnh đạo làm chủ, cô không cần phải lo lắng, ung dung chậm rãi chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô vừa quay người lại thì lại nghe thấy hiệu trưởng gọi cô lại.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc một chút, sau đó thì cả hai bọn họ đều nhanh chóng rời đi trong nháy mắt.
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất là cạn lời khi nhìn bóng dáng che miệng cười trộm rời đi của hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai.
Lâm Ngọc Trúc quay người lại, cười tủm tỉm với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cũng cười như gió xuân, nói: "Tiểu Lâm à, tôi vừa nhìn là đã biết cô là một người có đầu óc linh hoạt rồi, cô nói xem chuyện này phải giải quyết như thế nào.”
Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ: Đây chính là muốn cô phải đưa ra được giải pháp đây mà.
Lâm Ngọc Trúc âm thầm chửi bới ông hiệu trưởng không thích động não này một chút.
Sau đó cô mở miệng, rất là châm chước đề nghị nói: "Việc này hiệu trưởng ngài vẫn là nên tìm trưởng thôn nhờ trưởng thôn giúp đỡ một chút thì hơn.”
Hiệu trưởng gật gật đầu, cảm thấy đây là một giải pháp hay, nhưng hiệu trưởng vẫn do dự nói: "Nhưng chính cô cũng nói là nếu như những bạn nhỏ này bị đuổi về nhà thì những bạn nhỏ lớn hơn cũng có thể là sẽ không được đi học nữa, vậy thì việc này phải giải quyết như thế nào đây?"
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, nói: "Vẫn là tìm trưởng thôn.”
Hiệu trưởng bắt đầu cúi đầu suy ngẫm.
Trưởng thôn đang làm việc trong ruộng không khỏi hắt hơi một cái thật to, thầm nghĩ: Già rồi, không được như trước nữa, gió mới thổi một chút liền hắt hơi rồi.
Trước khi tan học vào lúc trưa, Lâm Ngọc Trúc cố ý bảo các bạn nhỏ ở lại trường ăn cơm giơ tay lên.
Ừm, trong lớp của cô có ba bọn nhỏ ở lại trường ăn trưa, tất cả đều ở thôn bên cạnh.
Lâm Ngọc Trúc cố ý dặn dò mấy bạn nhỏ, gặp chuyện gì thi đến sân sau của nhóm thanh niên trí thức tìm cô, cô trở về ăn một bữa cơm rồi quay lại sau.
Sau khi hội hợp cùng với hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc có tìm hiểu một chút thì được biết trong lớp hai người bọn họ cũng có học sinh ở lại trường ăn trưa.
Lâm Ngọc Trúc đỡ trán, các cô đây sợ là sẽ trở thành một giáo viên bị trói buộc lại bởi học sinh mất thôi.
Vì thế mấy người bọn họ quyết định buổi chiều sẽ cùng nhau đến chỗ bí thư Thẩm đăng ký vào danh sách buổi trưa ở lại trường ăn cơm.
Đối với chuyện này, Lâm Ngọc Trúc chính là vừa vui vừa buồn.
Vui là vì cô có thể lười biếng không cần phải nấu ăn, buồn chính là vì phải ăn cơm tập thể.
Lúc này ai mà ăn một món ăn mặn thôi thì cũng sẽ bị nói là không gian khổ mộc mạc rồi.
Vì thế cơm ở trường học bên kia cũng không tốt đi đâu được, sợ người trong thôn biết được sẽ xảy ra chuyện.
Chờ Lâm Ngọc Trúc bên này ăn cơm trưa xong, thì có một học sinh tới chỗ của nhóm thanh niên trí thức tìm cô, làm Lâm Ngọc Trúc sợ tới mức cho rằng mấy học sinh trong lớp cô xảy ra chuyện gì nữa, về sau Lâm Ngọc Trúc mới biết là hiệu trưởng tìm cô.
Lâm Ngọc Trúc nháy mắt mấy cái, chậm rãi đi tới trường học.
Chỉ thấy hiệu trưởng cười ha hả nói: "Tiểu Lâm tới vừa vặn, chúng ta cùng nhau đến nhà trưởng thôn ngồi một chút, thương lượng chuyện trường học với trưởng thôn.”
Lâm Ngọc Trúc...: Ông già này, thật là xấu xa rồi.
Đây là sợ đắc tội với người khác, muốn lấy cô ra làm tấm mộc đi.
Lâm Ngọc Trúc cười mặt mày cong cong, nhưng đầu óc thì lại xoay chuyển rất nhanh.
Chờ đến lúc hai người Lâm Ngọc Trúc và hiệu trưởng Ngô vào nhà trưởng thôn, thì mí mắt trưởng thôn liền giật giật.
Trưởng thôn tỏ vẻ lúc nhìn thấy hiệu trưởng Ngô và thanh niên trí thức Lâm phía sau hiệu trưởng Ngô luôn khiến ông cảm thấy bọn họ tới đều là không có chuyện gì tốt cả.