Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 396 - Chương 396 - Quên Mất Phó Hiệu Trưởng Của Trường Rồi 1

Chương 396 - Quên mất phó hiệu trưởng của trường rồi 1
Trưởng thôn tuy rằng không biết hiệu trưởng Ngô tới đây để làm gì nhưng vẫn rất nhiệt tình mời hiệu trưởng ngồi xuống.

Lâm Ngọc Trúc quen đường quen nẻo cầm một cái ghế gỗ đến ngồi sau lưng hiệu trưởng.

Trưởng thôn thấy vậy cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Nhưng đặt ở trong mắt hiệu trưởng Ngô thì khác.

Trong lòng hiệu trưởng Ngô khẳng định, quan hệ giữa cô giáo Tiểu Lâm với nhà trưởng thôn nhất định là không kém, thậm chí còn có khả năng là rất tốt.

Tuy rằng hiệu trưởng phân tích như vậy trong lòng nhưng cũng không chậm trễ việc ông cười ha hả nói: "Trưởng thôn này, đến vào lúc này đúng là quấy rầy anh rồi, không có chậm trễ chuyện gì của anh đi.”

Trưởng thôn vừa ăn cơm xong cười lắc đầu, nói: "Người làm nông như chúng tôi một ngày ngoại trừ làm việc trên mặt đất ra thì còn có việc gì để bận nữa chứ, cũng không giống những người làm văn hoá như các người, mỗi ngày đều có đủ việc khác nhau, hôm nay hiệu trưởng đến đây là có chuyện gì sao?”

Trưởng thôn thầm nghĩ, tốt nhất là không phải chuyện làm ông khó xử.

Chỉ thấy trong nụ cười của hiệu trưởng lập tức mang theo một tia khó xử, hiệu trưởng do dự một phen, rồi lại xoay người nhìn Lâm Ngọc Trúc ngồi sau lưng mình.

Trưởng thôn cũng nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc theo hiệu trưởng.

Trên mặt Lâm Ngọc Trúc thì cười tủm tỉm, nhưng trong lòng thì khẽ chửi thề mnn...

Sau đó chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc rất ôn hòa nói: "Trưởng thôn, Hồng Bân nhà bác được phân đến lớp cháu.”

Trưởng thôn ho khan một tiếng, thầm nghĩ, lớp một cũng chỉ có một lớp, không phân đến lớp của cô thì còn phân đến lớp nào nữa.

Thấy trưởng thôn không tiếp lời, Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, rất khó xử nói: "Trưởng thôn, học sinh trong lớp hôm nay không chú ý cũng không tập trung, điều đó khiến cho tiến độ giảng bài của giáo viên bị chậm đi rất nhiều. Nếu cứ như vậy mãi thì chất lượng giảng dạy của các giáo viên nhất định là sẽ không đạt tiêu chuẩn đã được chỉ định ra. Mà việc học của bọn trẻ cũng sẽ bị trì hoãn.”

Vòng vo một lúc lâu, trưởng thôn đầu óc mơ hồ nghi hoặc nói: "Là Hồng Bân nhà bác gây họa?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Vậy thì không phải, chính là có một số bạn nhỏ trong thôn chúng ta mang theo em trai em gái cùng tới trường học, hơi lớn một chút thì còn có thể thành thật nghe lời, nhưng mấy em bé mới có mấy tháng tuổi thì… Lớp học mà toàn tiếng khóc của trẻ nhỏ thì bác nói xem, sao có thể tiếp tục học được nữa đây.”

Trưởng thôn nghe xong liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ thấy trưởng thôn thở dài, bắt đầu kể khổ với hiệu trưởng: "Chú em à, người trong thôn cũng là không dễ dàng, nhà nào cũng là mười mấy hai mươi cái miệng chờ ăn cơm đâu, người lớn không xuống ruộng làm việc thì cả nhà phải nhịn đói. Vì thế trẻ nhỏ trong nhà này cũng chỉ có thể để cho những đứa lớn hơn mang theo, ông xem xem, chấp nhận cho chúng mang theo những đứa bé còn nhỏ tuổi này đến trường đi, dù sao một đứa dẫn theo em hay hai đứa dẫn theo em thì cũng như nhau cả. Còn về quá ồn ào mà nói thì mọi người cùng nhau cố gắng chịu đựng và tìm cách khắc phục nó là được thôi.”

Nếu thực sự để cho người dân trong thôn đón những đứa trẻ kia trở về thì sẽ khiến cho ông bị mất rất nhiều sức lao động đấy.

Trong lòng trưởng thôn có một tia tính toán.

Hiệu trưởng Ngô cười gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó, hiệu trưởng Ngô lại ấp ủ một phen, tiếp tục nói: "Đạo lý này chúng em cũng hiểu, hôm nay lúc thương lượng với cô giáo Tiểu Lâm bọn em cũng có nhắc tới vấn đề này, cô giáo Tiểu Lâm đề nghị em tới tìm anh tâm sự, xem chúng ta có thể cùng nhau nghĩ ra biện pháp giải quyết việc này hay không.”

Trưởng thôn lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, sau đó xoa xoa tay, chậm rãi nói: "Chú em à, các chú bên này có biện pháp gì hay không?”

Hiệu trưởng lập tức xoay người nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc sợ tới mức thân thể đều ngồi thẳng lên.

Hai người Lâm Ngọc Trúc và hiệu trưởng bốn mắt nhìn nhau...

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ cô biết ngay là như thế rồi, cái gì nên tới thì vẫn sẽ tới mà.

Vì thế, chỉ nghe thấy hiệu trưởng tính tình tốt nói: "Tiểu Lâm, cô nói cách chúng ta nghĩ ra cho trưởng thôn nghe thử đi."

Hiệu trưởng nghĩ thầm, nếu Tiểu Lâm đã nói tìm trưởng thôn, vậy thì khẳng định là đã nghĩ ra biện pháp gì đó rồi, ông già rồi, không muốn động não, tóc ông đã rụng rất nhiều rồi, cũng không thể để nó tiếp tục rụng nữa.

Mặc kệ trong lòng là nghĩ như thế nào, thì trên mặt Lâm Ngọc Trúc vẫn là vân đạm phong khinh, thậm chí cô còn nở nụ cười cực ký tươi tắn.

Về việc đùn đẩy trách nhiệm này sao, cô rất giỏi đấy.

"Kỳ thật cũng rất đơn giản, nhà trường đang muốn thành lập một trường mầm non, chia thành các lớp lớn nhỏ, những bạn nhỏ có thể chạy nhảy đi lại rồi thì tập trung học cùng một lớp, còn không biết đi thì ở trong một lớp khác. Sau đó chúng ta lại đi tìm mấy bác gái đáng tin cậy trong thôn tới hỗ trợ chăm sóc các bạn nhỏ là được, chính là phương diện về công điểm, trợ cấp này thì không dễ dàng định ra. Việc này thì phải để hai vị lãnh đạo đây bàn bạc kỹ lưỡng một chút. Nhưng vì để những đứa trẻ lớn hơn có thể học hành chăm chỉ, cháu cảm thấy, chuyện liên quan đến trường mầm non này vẫn cần phải được tiến hành thực hiện.”

Biện pháp cô đã nói ra rồi, còn lại thì giao cho hai người họ suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment