Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397 - Quên Mất Phó Hiệu Trưởng Của Trường Rồi 2

Chương 397 - Quên mất phó hiệu trưởng của trường rồi 2
Hiệu trưởng Ngô gật gật đầu, suy nghĩ của cô giáo Tiểu Lâm cũng không sai biệt lắm với suy nghĩ của ông.

Ông cũng chính là nghĩ như vậy, vì thế hiệu trưởng Ngô cười ha hả nhìn về phía trưởng thôn, nói: "Anh thấy thế nào?”

Trưởng thôn... Gì mà ông thấy thế nào chứ, ông không muốn suy nghĩ gì hết.

Lâm Ngọc Trúc đưa ra vấn đề, hiệu trưởng cũng không thể xem kịch nữa, ông phải phụ trách đẩy vấn đề này ra ngoài.

Vì thế hiệu trưởng cùng với trưởng thôn hai người cứ đẩy qua đẩy lại vấn đề này cho nhau một lúc lâu mới thương lượng xong chuyện này.

Trưởng thôn bên này mỗi ngày sẽ tính sáu công điểm cho những người tới hỗ trợ trông bọn trẻ.

Đây là vì muốn bọn trẻ trong thôn có thể học tập chăm chỉ.

Hiệu trưởng bên này sẽ cung cấp một bữa ăn trưa, vì thế phí trợ cấp sẽ ít đi hơn một chút.

Đối với những đứa nhỏ chưa biết đi thì bọn họ sẽ đem đến đó một chiếc giường gỗ cùng với hàng rào chắn lại, dù sao thì cũng không thể để cho giáo viên trông trẻ ôm bọn chúng suốt được.

Trưởng thôn gật gật đầu, việc này dễ làm, để thợ mộc trong thôn làm một cái là được.

Hai người hiệu trưởng và trưởng thôn cực kỳ hòa khí mà thương lượng xong tất cả mọi chuyện một cách thỏa đáng.

Lâm Ngọc Trúc nghiêng nghiêng đầu, chuyện này cứ như thế xong rồi sao?

Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ, cảm thấy biện pháp này vẫn là do cô nghĩ ra, sau này nếu xảy ra chuyện gì mà còn tới trách cô ra chủ ý không thỏa đáng thì có vẻ không tốt lắm nhỉ.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng.

Hiệu trưởng Ngô và trưởng thôn đồng thời nhìn về phía cô.

Hiệu trưởng vui vẻ nói: "Cô giáo Tiểu Lâm, có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Lâm Ngọc Trúc cười cười, khiêm tốn nói: "Cháu đây cũng là thuận theo hai vị lãnh đạo đây mà nghĩ đến chuyện này. Xét từ góc độ trường học giống như trường tiểu học của chúng ta mà nói, chuyện mở trường mầm non này..., có khi nào những nhà chỉ có trẻ nhỏ chưa biết đi hay chưa đến tuổi đi học trong thôn kia cũng muốn đưa đứa nhỏ trong nhà bọn họ tới trường hay không? Dù sao chúng ta cũng là vì để thuận tiện cho học sinh trong lớp có thể dễ dàng đến lớp mới làm như vậy. Mà số lượng trẻ nhỏ chưa tròn một tuổi trong thôn lại không ít, đến lúc đó mọi người trong thôn thấy lớp mầm non đem lại nhiều thuận tiện, liền giống như ong vỡ tổ mà đưa bọn nhỏ tới thì..., không nói đến trường chúng ta, sợ là mấy bác gái trông coi đám nhỏ cũng đều bị dọa chạy mất.”

Hiệu trưởng...

Trưởng thôn...

Lâm Ngọc Trúc nhìn về phía trưởng thôn nói: "Còn có việc an bài người trông coi bọn trẻ, tốt nhất nên tìm mấy bác gái tới cạnh tranh, ai đạt yêu cầu thì để cho họ làm. Chỉ có vất vả có được thì mới càng biết quý trọng. Cũng không cần thi môn văn hóa, thi xem ai có thể chăm sóc trẻ nhỏ nhất là được. Làm như vậy, không chừng còn có thể gia tăng một loại ý thức sứ mệnh trong người họ, dù sao bọn họ cũng là người biết chăm sóc trẻ nhỏ trong thôn nhất.”

Có như vậy thì sau khi bọn họ chính thức làm việc mới có thể không làm ra những hành động tự huỷ hoại thanh danh của mình được.

Trưởng thôn đang uống nước, nghe được câu cuối cùng của Lâm Ngọc Trúc, thiếu chút nữa thì bị sặc.

Lâm Ngọc Trúc lại nhìn hiệu trưởng nói: "Hiệu trưởng, chúng ta bên này cũng có thể thiết lập ra một cái điều lệ, chính là nhằm vào những gia đình chỉ có trẻ nhỏ chưa đủ tuổi đi học mà muốn đưa chúng đến trường, nếu như vậy thì bọn họ sẽ cần phải nộp một chút tiền cho trường chúng ta.”

Mà cái tiền này thì lại có thể làm trợ cấp cho các lớp mầm non.

Hơn nữa thu tiền thì sẽ khiến cho bọn họ biết là không có lợi ích gì cho bọn họ chiếm không cả.

Lâm Ngọc Trúc chính là sợ trưởng thôn không có khả năng chấn trụ, không kiềm chế được một bộ phận người trong thôn, nếu thật sự đưa toàn bộ trẻ nhỏ trong thôn tới thì trường học bên kia nhất định là sẽ loạn mất.

Hiệu trưởng gật gật đầu, tỏ vẻ ông cũng có ý như vậy.

Trưởng thôn...

Chờ bên này thương lượng thỏa đáng xong thì hiệu trưởng và Lâm Ngọc Trúc cùng nhau trở về trường học.

Lâm Ngọc Trúc còn tưởng rằng chuyện này xong rồi, liền nói với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, không có việc gì thì tôi đi xem bọn nhỏ trong lớp đây.”

Hiệu trưởng lập tức ngăn cản Lâm Ngọc Trúc muốn chuồn mất, nói: "Cô giáo Tiểu Lâm, cô theo tôi đến chỗ Tiểu Thẩm một chuyến.”

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, cô vậy mà quên mất phó hiệu trưởng của trường rồi.

Ha ha ~ cái chuyện ồn ào này.

Lâm Ngọc Trúc nhận mệnh đi theo hiệu trưởng đến văn phòng của đồng chí Thẩm.

Chỉ có hai lãnh đạo, còn mỗi người chiếm một phòng nữa chứ, tuy rằng nói văn phòng bọn họ cũng là ký túc xá, nhưng cũng tốt hơn những người làm giáo viên như các cô rất nhiều.

Lại nói về Hàn Mạn Mạn và Chương Trình...

A, bọn họ tạm thời cũng là một người một phòng ký túc xá.

Nhưng hai người hiệu trưởng và Thẩm Bác Quận đây cũng không phải là tạm thời.
Bình Luận (0)
Comment