Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 398 - Tiểu Nhân Làm Nhấc Lên Thị Phi 1

Chương 398 - Tiểu nhân làm nhấc lên thị phi 1
Chờ hiệu trưởng cùng Lâm Ngọc Trúc bước vào phòng làm việc của Thẩm Bác Quận thì phát hiện anh đang lôi kéo Chương Trình nói chuyện trên trời dưới đất.

Hai người bọn họ mỗi người cầm một cái tách trà ngồi ở đó uống nước, cực kỳ vui vẻ nhàn nhã tự tại, khiến hiệu trưởng cảm thấy ghen tỵ luôn rồi.

Lâm Ngọc Trúc đứng ở phía sau hiệu trưởng, ngạo kiều nhìn hai người nhàn rỗi kia.

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ cô rất khinh bỉ bọn họ đấy.

Thẩm Bác Quận nhìn thấy hai người bọn họ tới thì giống như không có việc gì nói: "Hiệu trưởng đến rồi, mau vào, ngồi xuống đi.”

Trong phòng chỉ có mấy cái ghế như vậy, hiệu trưởng chính là ngồi xuống cái cuối cùng rồi.

Cho nên Lâm Ngọc Trúc đành phải đứng ở phía sau hiệu trưởng, nhìn qua, trông cô có vẻ cực kỳ chân chó.

Chương Trình nhìn lướt qua Lâm Ngọc Trúc phía sau hiệu trưởng, trong mắt tối tăm không rõ.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Chương Trình, ngạo kiều ngẩng đầu lên.

Nhìn cô trở thành người đầu tiên được đứng ở bên cạnh hiệu trưởng, trong lòng khó chịu chứ gì.

Ai bảo anh ta luôn chậm một bước chứ?

Chương Trình cúi đầu trầm tư, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện hôm nay, anh ta nhớ rõ ràng là cái cô giáo Lâm này căn bản không đề cập đến ý kiến mang tính xây dựng gì cả cơ mà, hiệu trưởng sao lại coi trọng cô giáo Lâm như vậy chứ. Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ xinh đẹp của đối phương, muốn trâu già gặm cỏ non.

Nghĩ tới đây, trong mắt Chương Trình có chút ý vị sâu xa.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của hiệu trưởng đã phá vỡ ý nghĩ này của anh ta.

Chỉ thấy sau khi hiệu trưởng ngồi vững vàng trên ghế rồi thì ông quay sang nói với Thẩm Bác Quận: "Hôm nay các thầy cô phản ánh chuyện học sinh mang theo em trai và em gái trong nhà đến lớp, chuyện này, có thể nói là đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ giảng dạy của giáo viên, cũng làm cho học sinh thiếu tập trung trong lớp học. Tôi cùng cô giáo Tiểu Lâm đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, cũng đã đến chỗ trưởng thôn thương lượng một chút rồi. Ý của chúng tôi chính là trường chúng ta sẽ mở thêm một ít lớp mầm non, vấn đề cụ thể thì cô giáo Tiểu Lâm sẽ nói với cậu sau.”

“Tôi còn có chút chuyện, cậu cứ trò chuyện với cô giáo Tiểu Lâm trước đi, nếu có ý kiến gì thì chúng ta nói sau. Nếu không có ý kiến gì thì cậu phản ánh với phía trên đi.”

Hiệu trưởng nói xong, cười ha hả đứng dậy, nói với Lâm Ngọc Trúc: "Cô giáo Tiểu Lâm, cô nói mọi chuyện với bí thư Thẩm đi, nói tường tận tỉ mỉ tất cả mọi chuyện luôn đi.”

Lâm Ngọc Trúc cười tủm tỉm gật gật đầu, trong lòng thì lại là các loại chửi bới, đây mà là nói chuyện tường tận tỉ mỉ hả?

Đây rõ ràng là để cho cô đem mọi chuyện sắp xếp cho thoả đáng, tốt nhất là vượt qua cửa ải của đồng chí Thẩm luôn đi.

Hiệu trưởng giải thích xong thì vui vẻ rời đi.

Lưu lại ba người tâm tư khác nhau khiến cho cả căn phòng đều tràn ngập không khí quỷ dị.

Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, ngồi ở trên ghế, tư thế giải quyết việc chung, nói cụ thể từng việc ra.

Kỳ thật chính là bên nhà trường chủ yếu phụ trách địa điểm, còn có một phần phí trợ cấp.

Chương Trình ở một bên nghe đại khái, nhìn Lâm Ngọc Trúc, việc này anh ta thật đúng là đã nghĩ tới rồi, chỉ là anh ta còn chưa có hiểu rõ phong tục tập quán cũng như tâm tư nguyện vọng của người dân nơi đây, nên anh ta mới không dám đưa ra chủ ý. Anh ta vốn định trước tìm hiểu cụ thể, sau lại đến tìm hiệu trưởng nói chi tiết mọi việc. Vậy mà không nghĩ tới chuyện này vẫn là bị Lâm Ngọc Trúc đoạt trước.

Tâm tình lúc này của Chương Trình có thể nói là cực kỳ phức tạp.

Nếu như Lâm Ngọc Trúc chỉ là dựa vào mỹ mạo mà leo lên trên thì anh ta còn không có gì phải cố kỵ.

Chương Trình còn ước gì Lâm Ngọc Trúc chính là người như vậy, nếu anh ta có thể nắm được nhược điểm lớn như vậy của cô trong tay thì người được lợi nhất cũng chỉ có anh ta mà thôi.

Vậy mà cô giáo Lâm nhìn qua tuổi không lớn lắm này vẫn là người có đầu óc.

Đây là điều mà Chương Trình không muốn nhìn thấy nhất.

Trong lòng anh ta nổi lên một tầng kiêng kỵ.

Thẩm Bác Quận nhíu mày, thu toàn bộ thần sắc phản ứng của Chương Trình vào trong mắt.

Tâm tư Thẩm Bác Quận khẽ xoay chuyển.

Sau đó Thẩm Bác Quận thản nhiên nói với Lâm Ngọc Trúc: "Việc này tôi sẽ phản ánh lên phía trên.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, truy hỏi: "Bí thư Thẩm, anh khi nào thì đề cập tới phía trên vậy, anh cũng biết rồi đấy, tôi cùng với hiệu trưởng đều cam đoan một phen với trưởng thôn rồi, đừng để đến lúc đó chúng ta bên này lại xảy ra chuyện, đó không phải là lừa gạt thôn dân sao.”

Tuy rằng trưởng thôn là người ổn trọng, nhưng đồng chí Thẩm bên này thì cô không biết ha.
Bình Luận (0)
Comment