Chương 403 - Không thể so nổi, không thể so nổi 2
Lúc này thím Vương đang bận, chẳng những phải hâm nóng và phát đồ ăn cho bọn nhỏ, cũng phải chuẩn bị xong phần cơm cho các giáo viên.
Lúc này bà ta đang lấy thức ăn nóng ra chọn bọn nhỏ, để vào hộp cơm hoặc bát sứ có khắc tên bọn nhỏ.
Thấy bà ta bận đến đổ mồ hôi đầy đầu, Lâm Ngọc Trúc bảo Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai ngồi trước, còn cô thì đi đến bên cạnh giúp thím Vương.
Cô cầm lấy một cái bát sứ, thấy tên trên bát là Trương Miêu Miêu, vì thế cô cầm lấy bát đưa cho Trương Miêu Miêu.
Nhìn bánh bột ngô trong bát nhỏ, Lâm Ngọc Trúc nghi ngờ mấy đứa nhỏ có ăn no không.
Cô chợt cảm thấy nghẹn ngào, quyết định giúp thím Vương phát cơm xong rồi tính sau.
Thừa dịp các giáo viên chưa đến, Lâm Ngọc Trúc kéo thím Vương, nói: “Thím lợi hại thật, sao thím mua chuộc trưởng thôn để làm đầu bếp nữ được vậy?”
Cựu đại đội trưởng vừa mất chức, nhà họ Vương bị liên lụy không ít, Lâm Ngọc Trúc không ngờ đầu bếp sẽ là thím Vương.
Thấy là người trong tổ, bà ta cảm thấy thân thiết gấp bội. Thím Vương nói thầm với Lâm Ngọc Trúc: “Trưởng thôn cũng muốn giữ mặt mũi, không thể quá nhằm vào nhà họ Vương, đưa chút quà là xong chuyện.”
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ đã hiểu, hai người ăn ý nhìn nhau vài giây liền đổi đề tài.
“Thím, cho cháu mượn cái nồi lẩu kia được không?”
“Cháu lấy đi!” Thím Vương sảng khoái nói.
Lâm Ngọc Trúc cũng không khách sáo, cô lấy nồi lẩu, đổ nước vào rồi đặt lên bếp. Chưa đến một hồi, cô liền nấu canh trứng.
Cô lại thêm chút muối vào canh trứng thơm ngào ngạt. Thím Vương cười nói: “Cô Tiểu Lâm thêm thức ăn cho mình sao?” Bà ta thầm nghĩ mấy đứa nhỏ ở thành phố ăn khỏe thật, ăn một bữa cơm còn muốn thêm canh.
Lâm Ngọc Trúc thở dài, nặng nề nói: “Không ạ, cháu thấy mấy đứa trẻ ăn không tốt, lòng khó chịu nên muốn thêm đồ ăn cho bọn nhỏ.”
Thím Vương gật đầu. Lúc hâm nóng thức ăn cho mấy đứa nhỏ, bà ta thấy có đứa cầm một nắm thức ăn đến thì cảm thấy cực kỳ chua xót.
Nhớ đến người trong thôn đều nói trí thức Lâm tốt bụng, trước đây thím Vương còn không cảm thấy, hiện tại thì bà ta thấy trí thức Lâm siêu tốt bụng.
Các bạn học đều vây quanh bàn nhỏ ăn cơm, ăn xong thì để hộp cơm hoặc bát lại phòng bếp, buổi chiều tan học thì mang về nhà.
Lâm Ngọc Trúc cầm nồi canh trứng đặt lên giữa bàn, cầm vá hét lên: “Các em, cầm bát hoặc hộp cơm đến, cô múc canh cho các em.”
Chỉ thấy mấy đứa nhỏ vừa vui vẻ vừa kích động nhìn cô Tiểu Lâm. Lâm Ngọc Trúc nhất thời trở thành cô giáo xinh đẹp nhất trong mắt bọn nhỏ.
Múc canh cũng cần có kỹ xảo, Lâm Ngọc Trúc múc cho mấy đứa nhỏ ít cơm nhiều trứng hơn một chút, đứa nào có nhiều cơm thì ít trứng hơn một chút. Không còn cách nào khác, chuyện gì cũng không thể công bằng tuyệt đối.
Tất nhiên, cô sẽ múc nhiều canh nhất cho ba đứa nhỏ ở lớp của cô.
Học sinh của mình thì mình phải che chở thôi.
Khi Hàn Mạn Mạn tiến vào thì thấy cảnh này, cô ta bĩu môi, có chút khinh thường.
Cô Lâm này thật biết phô trương bản thân! Tỏ ra niềm nở cho ai xem chứ? Rõ ràng mình là người có năng lực nhất.
Khi đi đến chỗ thím Vương lấy cơm, cô ta còn hỏi: “Thím Vương, sao giáo viên không có canh trứng vậy?” Thậm chí cô ta còn lén lút nghĩ, Lâm Ngọc Trúc lấy canh của giáo viên chia cho học sinh.
Thím Vương nhìn Hàn Mạn Mạn, thầm nghĩ, sao giữa giáo viên và giáo viên lại khác nhau lớn đến vậy?
Thím Vương cũng không muốn đắc tội giáo viên, bà ta cười ha hả: “Đó là cô Lâm lấy trứng gà thêm thức ăn cho bọn nhỏ.”
Hàn Mạn Mạn vừa nghe, khuôn mặt nháy mắt cứng đờ.
Hiệu trưởng vừa bước vào thì nghe thấy. Trưa qua ông ăn cơm ở văn phòng, không chú ý đến thức ăn của bọn nhỏ.
Lúc này nhìn cơm trong bát của học sinh, ông nhất thời cảm thấy không được thoải mái.
Ông đang định nói gì thì Hàn Mạn Mạn đã đến trước bàn học sinh, khí phách nói: “Các em, ngày mai cô sẽ lấy canh giò lợn hầm cho các em.”
Bọn nhỏ đang ngồi lập tức hoan hô, có đứa thèm đến nỗi chảy nước miếng, giống như giò lợn đang ở ngay trước mắt.
Hiệu trưởng: …
Lúc này ông mới nhớ ra cha của cô Hàn là xưởng phó của xưởng thịt lợn.
Ông nuốt những lời định nói vào bụng.
Không thể so nổi, không thể so nổi. Thôi thì đành đợi lòng nhiệt tình của các giáo viên giảm đi rồi tính sau.
Lâm Ngọc Trúc cười nhìn Hàn Mạn Mạn, thầm nghĩ nếu cô Hàn như vậy thì cô vui lắm.
Dường như cô đang nhìn thấy giò lợn không ngừng bay đến chỗ bọn nhỏ.