Chương 404 - Cô hãy cảm ơn vì tôi không giành đi! 1
Cô Hàn đã nói vậy thì tất nhiên Lâm Ngọc Trúc phải xác nhận việc này là thật.
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh giả vờ nói mát: “Nếu cô Hàn nói được thì phải làm được, đừng lừa bọn nhỏ, kẻo bị người khác chế giễu đó.”
Thím Vương che miệng lén cười, bà ta quá hiểu tính tình của Lâm Ngọc Trúc, cô là người không để bản thân chịu thiệt thòi.
Nhất thời bà ta hơi đau lòng cô Hàn xinh đẹp này.
Hàn Mạn Mạn bị kích thích, tức đến nỗi tóc suýt dựng đứng lên. Cô ta buông bát không ăn cơm nữa, hừ lạnh: “Cô đừng có xem thường người khác, không chỉ là giò lợn, cho dù có là một con lợn thì tôi cũng mang đến đây được.”
“Tôi liền lấy giò lợn đến, để ai đó mở to mắt ra xem xem có phải tôi khoác lác hay không.”
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ khinh thường.
Vô cùng khiêu khích.
Làm Hàn Mạn Mạn tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Cô Lâm này đáng ghét quá đi mất!
Cô ta không nói hai lời mà xoay người ra khỏi phòng. Thẩm Bác Quận thấy cô ta sắp lao đến thì lập tức tránh ra. Chương Trình chưa phản ứng kịp nên bị Hàn Mạn Mạn đâm lùi một bước. Thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, anh ta cảm thấy cạn lời.
Hàn Mạn Mạn đúng là kẻ thô lỗ không có đầu óc, người ta mới kích thích có đôi ba câu thì cô ta đã lao ra ngoài, anh ta cần người con gái như vậy sao?
Chương Trình lại nhìn Lý Hướng Vãn ngồi thản nhiên ở một bên, anh ta đảo mắt, nhất định phải có được cô.
Lý Hướng Vãn cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cô ta hơi cau mày. Đột nhiên cô ta muốn hợp lại với Lý Hướng Bắc, miễn cho bên này nhớ thương mỗi ngày.
Lý Hướng Vãn cảm thấy bản thân giống miếng thịt, lúc nào cũng có người nhớ nhung.
Cảm giác này rất không tốt.
Hàn Mạn Mạn không được sao? Là một cô gái rất xinh đẹp, anh ta còn không hài lòng?
Vương Tiểu Mai: …
Anh Chương trong trí nhớ của cô ta càng ngày càng khác.
Có chút đáng sợ.
Hiệu trưởng thấy kịch vui, phút cuối tổng kết một câu: “Cô Tiểu Hàn thật là một cô giáo nhiệt tình!”
Lâm Ngọc Trúc lắc lư cái muỗng trong tay, tỏ vẻ ở đây này.
Hiệu trường nhìn Lâm Ngọc Trúc, cũng cười khen: “Cô Tiểu Lâm cũng không tồi.”
Đến khi Lâm Ngọc Trúc ngồi ở bên cạnh Lý Hướng Vãn, cô nói thầm: “Ánh mắt nhìn cô của Chương Trình càng ngày càng không bình thường. Sau khi hợp tác với anh Bàn Tử, cô liền hoàn toàn cắt đứt với anh ta đi!”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Ngọc Trúc sợ Chương Trình tức nước vỡ bờ mà làm ra chuyện gì.
Lý Hướng Vãn gật đầu, thừa dịp Chương Trình còn đang lấy cơm nên chưa đến, cô ta khẽ nói: “Trước đây tôi cũng nghĩ vậy.”
Lúc này Lâm Ngọc Trúc mới yên tâm gật đầu, lại nhìn Vương Tiểu Mai.
Lý Hướng Vãn cũng nhìn cô ta.
Vương Tiểu Mai bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, cô ta lập tức cảnh giác nói: “Tôi cũng tránh xa một chút sao?”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gật đầu, tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.
Vương Tiểu Mai khẽ thở phào, thầm nghĩ tránh xa một chút thì xa một chút, giống như Lý Hướng Vãn nói, cô ta còn thiếu anh trai sao?
Cô ta nghĩ người anh trai không được tích sự gì trong nhà kia, thôi bỏ đi, ăn cơm.
Nghĩ đến anh ta làm gì?
Vương Tiểu Mai nhìn cơm ngũ cốc nguyên hạt, cảm thấy mình càng ngày càng sống xa hoa.
Đến cả cơm ngũ cốc thô cũng chê. Lại nghĩ đến hai năm xuống nông thôn kia, lúc đó cơm cũng không đủ ăn.
Cô ta lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tục ngữ nói, cơm chan canh, ăn gì cũng ngon.
Người ta ăn cơm, còn Lâm Ngọc Trúc thì ngắm anh Thẩm của cô.
Còn phải đề phòng người khác phát hiện. Lâm Ngọc Trúc nghĩ, đây không phải là thịt ở trước mắt mà chỉ xem được chứ không được ăn sao?
Quá khó ăn!
Trước tiết học buổi chiều, Hàn Mạn Mạn hấp tấp về, hai bên tay lái có hai cái giò lợn vừa trắng vừa béo.
Lúc đi ngang qua văn phòng, cô ta còn cố tình ấn chuông xe, sau đó đứng ở cửa, kiêu ngạo ngẩng đầu tóc bị gió thổi loạn.
Nghe được tiếng chuông xe, Lâm Ngọc Trúc liền chạy ra. Thấy bốn cái giò lợn béo tốt, cô gật đầu rồi bĩu môi.
“Còn không phải chỉ là giò lợn thôi sao? Cô có giỏi thì ngày nào cũng mang đến. Nếu ngày nào cô cũng lấy tới, tôi liền gọi cô là chị, hừ.” Nói xong, cô lắc hai bím tóc, phóng khoáng xoay người trở về văn phòng.
Ai mà chẳng có hai bím tóc?
Lúc xoay người, cô còn không quên nói thầm: “Trước đây còn bảo là sẽ mang cả con lợn đến. Đúng là khoác lác mà không chuẩn bị kịch bản! Mấy cái móng lợn có thể thay thế cho cả con lợn sao?”
Hàn Mạn Mạn nghiến răng. Cô ta nhất định phải bắt cô gọi tiếng chị này. Còn không phải chỉ là giò lợn sao?
Cô ta đường đường là con gái của xưởng phó xưởng thịt lợn mà lại lấy không được vài cái giò lợn ư?