Chương 406 - Chậc, cuộc sống như này mới gọi là sướng 1
Lâm Ngọc Trúc thành công khuấy động sự bình yên trong phòng, Hàn Mạn Mạn nhìn Chương Trình giải thích không rõ ràng, trong mắt bỗng nhiên có hơi thất vọng, không ngờ được người mà mình thích lại là người như vậy
Nhất thời có chút nghĩ không thông.
Nghĩ tới Chương Trình trước đây, ngày ngày đều chào đón bằng gương mặt nhiệt tình, bưng trà rót nước chu đáo từng li từng tí, rảnh rỗi còn dùng đủ mọi cách để tặng mấy món đồ nhỏ khiến người ta yêu thích.
Cô ta đói bụng, anh ta lập tức mang ít đồ ăn vặt đến.
Cô ta thèm ăn, không nói hai lời liền dẫn cô ta đi quán cơm quốc doanh ăn đồ ngon.
Đau bụng kì sinh lý, mới nháy mắt đã làm một cốc đường đỏ nóng trở về.
Khiến cho trái tim cô ta gợn lên từng đợt sóng.
Không ngờ, chỉ một kì nghỉ đông, giống như đã biến thành một người khác vậy.
Hàn Mạn Mạn lại không phải là đồ ngốc, cứ cảm thấy ở đây có ẩn tình.
Cô ta nghi ngờ Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn, thậm chí cũng nghi ngờ cả Vương Tiểu Mai.
Nhưng tiền đề là, cô ta cảm thấy bọn họ dụ dỗ anh Chương nổi lên tâm tư khác.
Cô ta tự cho rằng do trước đây mình quá đứng đắn, khiến cho anh Chương lùi bước.
Cho nên thay đổi tâm tư, quay lại theo đuổi anh ta, chỉ cần trình cảm vẫn còn đó, anh Chương cuối cùng sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng vạn lần suy nghĩ, cũng không ngờ được Chương Trình lại là chủ động thay lòng đổi dạ.
Trong lòng của Hàn Mạn Mạn, chủ động và bị động hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Do đó, Chương Trình trong lòng của cô ta giống như một kẻ bạc tình vậy.
Chương Trình hứng chịu ánh mắt của mọi người xung quanh, vô cùng áp lực.
Anh ta muốn phủ nhận, nhưng hôm đó Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đều ở hiện trường.
Chỉ đành căng da đầu nói: “Cô giáo Lâm, cô hiểu lầm rồi...”
Lâm Ngọc Trúc bĩu môi, ồ một tiếng, bước ra khỏi văn phòng để chuẩn bị lên lớp.
Nếu như cô còn tiếp tục tranh luận, Chương Trình còn có thể giải thích thêm hai câu nữa.
Nhưng mặc kệ, Lâm Ngọc Trúc chẳng nói thêm gì nữa...
Chương Trình cả một bụng lời nói, ở trong cổ họng, tiến thoái lưỡng nan.
Sợ Lý Hướng Vãn hiểu lầm, ánh mắt của anh ta có chút tủi thân chầm chậm di chuyển về phía Lý Hướng Vãn.
Nhưng chỉ thấy đối phương nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, cũng quay người về lớp học.
Vương Tiểu Mai mím môi, ở nơi có thị phi, chuồn là tốt nhất.
Lưu Nga nhìn Lý Hướng Vãn đang dần đi xa, lại nhìn Chương Trình một cái, sao cứ có cảm giác Hàn Mạn Mạn nhắm vào nhầm người rồi nhỉ.
Mà lúc này Chương Trình cũng chán nản quay về lớp học.
Hàn Mạn Mạn nhìn thấy Chương Trình một câu cũng không giải thích liền đi mất, tức giận đến mức vứt sách ngay tại chỗ.
Lưu Nga giúp cô ta nhặt lên, dịu giọng khuyên nhủ: “Được rồi, đừng giận nữa, sao tôi cứ cảm thấy thầy Chương với cô Lý càng có tình ý với nhau hơn nhỉ.
Lúc trước mở cuộc họp trên thị trấn, cô Lý chân trước vừa ra, anh ta chân sau đã đi theo rồi.
Có phải cô...”
Hàn Mạn Mạn cảm thấy nhức cả đầu, tức giận nói: “Cái dáng vẻ đứng đắn kia của cô Lý có khác gì với tôi đâu, trước đây Chương Trình đối xử với tôi như thế nào đâu phải cô không biết, cô nhìn xem, Lý Hướng Vãn sớm muộn gì cũng nối gót tôi thôi, nhưng cô Lâm Ngọc Trúc này thì không giống.”
Mặc dù lúc này tức giận Chương Trình, nhưng không có nghĩa những lời nói lúc trước là sai.
Lưu Nga lắc đầu, bất lực nói: “Đã như vậy rồi, còn có gì đáng để theo đuổi, với điều kiện của nhà cô, người như nào chả tìm được, lại cứ phải tìm tên nghèo như vậy làm gì.
Nghe nói nhà anh ta bình thường, lại còn có một thằng em họ cần phải chăm sóc?
Cô đừng học theo tôi, ban đầu cứ tưởng chỉ cần tình cảm tốt, nói mấy cái khác đều là tục tĩu không chịu nổi, bây giờ tốt chưa?”