Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 407 - Chậc, Cuộc Sống Như Này Mới Gọi Là Sướng 2

Chương 407 - Chậc, cuộc sống như này mới gọi là sướng 2
Hàn Mạn Mạn lời đến bên mồm lại thu trở về, bên ngoài gật đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Chương Trình không phải là tên nghèo, người này có bản lĩnh mà.

Nhưng cô ta không nói sự thật ra, dẩu môi, không vui kéo theo Lưu Nga về lớp học.

Đợi tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Ngọc Trúc một tay cầm quyển sách, một tay cầm theo cốc nước, chậm rãi quay ngược trở về văn phòng.

Nhàn nhã mà hài lòng ngồi trên ghế rung chân.

Chậc, cuộc sống như này mới gọi là sướng.

Đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Ngọc Trúc lập tức nhảy ra khỏi văn phòng, nhanh như chớp chạy tới trước cửa lớp cô.

Hứa Hồng mới lên xong tiết âm nhạc, lúc đi ra nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc bèn lễ phép gọi một tiếng: “Chị Tiểu Lâm, mẹ em nói, hôm nào chị rảnh thì đến nhà ăn một bữa cơm, dẫn theo chị Hướng Vãn với chị Tiểu Mai nữa.”

Lâm Ngọc Trúc ngây ra một chút, sau đó sảng khoái nói: “Được, chuyện này để về rồi chị hỏi bọn họ, chúng ta lại nói chuyện sau.”

Hứa Hồng gật đầu, trở về văn phòng trước.

Đám trẻ cũng lục tục ra ngoài, lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, vốn dĩ miệng còn đang ríu rít lập tức im bặt, thành thật gọi cô.

Sau đó chạy vụt đi ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, sao cứ cảm thấy bọn trẻ rất sợ cô thế nhỉ.

Không cần phải thế, lúc ăn tết cô cho kẹo còn ít hả.

Lâm Ngọc Trúc trăm nghĩ cũng không có đáp án.

Đợi Tiểu Sơn Nha đi ra, Lâm Ngọc Trúc giữ cậu bé lại.

Tiểu Sơn Nha vẫn chưa chú ý đến Lâm Ngọc Trúc, lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, lập tức xấu hổ lại lễ phép gọi: “Cô Lâm.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Đi theo cô.”

Tiểu Sơn Nha gật đầu, cái gì cũng không dám hỏi mà đi theo sau Lâm Ngọc Trúc.

Hai người suốt dọc được không nói lời nào tiến vào nơi ở của thanh niên trí thức.

Tiểu Sơn Nha đi ở phía sau rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng lại không dám hỏi cô Lâm, bảo cậu bé đến nơi ở của thanh niên trí thức làm gì.

Đợi Lâm Ngọc Trúc về đến nhà, vào trong phòng, Tiểu Sơn Nha căng thẳng túm lấy quần, đôi mắt nhỏ tràn đầy bất an.

Lâm Ngọc Trúc ôn hòa mỉm cười với cậu bé, vỗ vỗ vai của cậu bé nói: “Vào phòng ngồi đi, đừng căng thẳng.”

Sau đó lấy bát múc cho Tiểu Sơn Nha một bát sữa mạch nha.

Mùi hương thơm ngọt khiến cho Tiểu Sơn Nha nuốt nước miếng, nhưng lại không dám nhận lấy, vẫn là dưới sự khẳng định rằng Lâm Ngọc Trúc cho cậu bé uống, cậu bé mới dám nhận lấy, cúi đầu, chầm chậm uống.

Cái dáng vẻ cẩn thận dè dặt nếm thử đó khiến cho đôi mắt Lâm Ngọc Trúc cay cay, bèn quay đầu đi.

Lúc này Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cũng đã trở về, vừa vào nơi ở của thanh niên trí thức liền đi thẳng tới căn phòng này của cô.

Sau khi bọn họ vào phòng, Tiểu Sơn Nha rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều.

Lâm Ngọc Trúc buồn cười nói: “Sơn Nha, sợ cái gì, các cô lại không phải ăn thịt em.”

Vương Tiểu Mai vừa vào đã nhìn thấy Tiểu Sơn Nha, cậu bé này cô ta có ấn tượng, khi mẹ ruột còn sống, là một cậu bé sạch sẽ gọn gàng, người mẹ kế này....

Trong lòng thở dài một hơi.

Ngồi xổm xuống xắn ống quần bông lên xem một chút, sau đó nổi giận nói: “Ống quần của cái quần bông này may dư ra một đoạn, cắt chỉ là có thể bỏ ống quần xuống, thà rằng để cậu bé bị đông lạnh cũng không chịu cắt chỉ xuống cho.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn...
Bình Luận (0)
Comment