Chương 409 - Cô Hàn, hay là cô thật sự mang một con heo tới đi 2
Đợi cả tay lẫn chân đều rửa xong, Lâm Ngọc Trúc dịu giọng hỏi: “Sơn Nha, trên người còn có chỗ nào khác bị nẻ da không?”
Tiểu Sơn Nha ngoan ngoãn lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Áo bông và quần bông mẹ em làm rất ấm áp ạ.”
Nhóm ba người ở sân sau đôi mắt phiếm hồng.
Đến khi làm xong toàn bộ, Lâm Ngọc Trúc đặc biệt đưa Tiểu Sơn Nha ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, khi đến cửa, Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Tiểu Sơn Nha nói: “Sơn Nha, hãy can đảm lên một chút, đừng sợ hãi, bây giờ em có cô mà, có bất cứ khó khăn gì thì đến tìm cô.
Cô lợi hại lắm đấy.
Sau này buổi chiều tan học đều đến nhà cô bôi thuốc nhớ chưa?
Sơn Nha, đời người sẽ không vĩnh viễn đều là tăm tối, lòng hướng về ánh sáng, dũng cảm tiến về phía trước rồi sẽ bước khỏi đó thôi.
Thứ đáng sợ là, chúng ta tự mình cam chịu số phận.
Chúng ta có thể vì hoàn cảnh khó khăn mà lựa chọn âm thầm chịu đựng, nhưng không thể vì hoàn cảnh khó khăn, vì con người xấu xa hung ác của cô ta mà trở thành nhút nhát rụt rè.
Quân tử gặp nguy không loạn, đó là vì hắn có biện pháp và sự kiên trì của mình.
Người vươn lên phía trước, không chịu thua, mới có thể sống thành dáng vẻ mà chính mình muốn sống.
Tuổi của em còn nhỏ, có thể không hiểu ý trong lời nói của cô.
Nhưng nhớ kĩ lời cô nói, nam tử hán không được cam chịu số phận, không được nhát gan, cũng không được bốc đồng làm việc.
Nếu không, sau này, sẽ… tìm không được vợ đâu đó.” Lâm Ngọc Trúc nói xong câu nói cuối cùng, mỉm cười.
Mặc dù Tiểu Sơn Nha không thể nghe hiểu toàn bộ, nhưng lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Cô Lâm, em nhớ rồi ạ.”
Xong còn học một lượt toàn bộ lời nói của Lâm Ngọc Trúc không sót một chữ.
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, Tiểu Sơn Nha rất không rồi.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé, lúc này mới để người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Tiểu Sơn Nha, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc dịu dàng, nhưng trong lòng lại hơi nghèn nghẹn.
Cô có thể chăm sóc cậu bé trong một lúc, nhưng không chăm sóc cậu bé cả một đời được.
Thứ duy nhất có thể dạy được chỉ có tự lập, tự cường, không được để sự tăm tối bào mòn đi ánh sáng.
Con đường của đời người chung quy đều là dựa vào chính mình mà đi.
Tối hôm đó, chủ đề của nhóm ba người ở hậu viện đều không rời khỏi đám nhóc này.
Ngày hôm sau, thím Vương mới sáng sớm đã hầm móng giò.
Hương thơm bay khắp vườn, khiến cho bọn trẻ chảy nước miếng, đi vây ở trước cửa nhà bếp để nhìn.
Thím Vương lau mồ hôi trên đầu, quả thực không chịu đựng nổi ánh mắt thèm khát của bọn trẻ nữa, múc ra mấy bát canh to, để cho bọn trẻ uống mỗi người một ngụm.
Còn về có vệ sinh hay không, thím Vương mới không để ý cái này.
Dù sao đều là cho bọn trẻ ăn, bà ta quyết định cho bọn trẻ uống chút canh.
Sau khi bọn trẻ đều lên lớp, lại đổ nước vào nấu tiếp.
Lâm Ngọc Trúc nhìn tình hình trước cửa nhà bếp, còn nói với Hàn Mạn Mạn: “Cô Hàn, hay là cô thật sự mang một con heo tới đi, cô nhìn xem, mấy cái móng giò khiến cho đám trẻ thèm kìa, còn không đủ chia.
Chỉ có thể uống hai ngụm canh.”
Hàn Mạn Mạn...
Thật sự đủ rồi, cô ta sắp bị Lâm Ngọc Trúc phiền chết rồi.
Thấy cô ta không nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc càng muốn trêu chọc cô ta, đuổi theo hỏi: “Cô Hàn?”
Hàn Mạn Mạn tiếp tục làm như không nghe thấy.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu chậc chậc chậc.
Hàn Mạn Mạn giận sôi gan, nếu cô ta thật sự có thể mang đến một con heo, cũng sẽ không đến mức khiến người nhẫn nhịn nén giận như vậy.
Mặc kệ nói như thế nào, cống hiến của cô Hàn là điều không thể xóa nhòa.
Đợi đến buổi trưa, bọn trẻ ăn móng giò hầm mềm nhừ, uống nước hầm móng giò đậm đà, mỗi người đều hiện lên bộ dáng thỏa mãn.
Khi bọn trẻ được ăn đồ ăn ngon, chủ yếu đều là bộ dáng cẩn thận nhẹ nhàng chầm chậm ăn, khiến người nhìn vào thật sự chua xót.
Nhưng loại ánh mắt dễ dàng đạt được thỏa mãn đó của bọn trẻ cũng rất an ủi lòng người.
Thím Vương cũng để dành cho các giáo viên bên này một bát móng giò lớn.
Nhưng hiệu trưởng thằng thừng từ chối, nói: “Đây là cô Hàn đặc biệt cho bọn nhỏ ăn, các cháu ấy còn cần phải lớn lên, chị Vương mau bê qua đó đi.
Chúng ta không thể moi đồ ăn từ miệng bọn nhỏ được.”
Thím Vương nghĩ đây quả thực là một vị hiệu trưởng tốt.
Móng giò đã đến bên miệng mà không cần.
Lại được thêm một bát móng giò nữa đám trẻ nhất thời vui muốn bay lên.