Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 410 - Sau Lưng Cô Chính Là Cả Một Nhóm Các Bà Thím 1

Chương 410 - Sau lưng cô chính là cả một nhóm các bà thím 1
Lâm Ngọc Trúc cứ có cảm giác hiệu trưởng cũng không có chủ ý hay ho gì.

Nhìn bọn nhỏ ăn uống vui vẻ, hiệu trưởng nở nụ cười yên tâm, sau đó híp mắt nói với Hàn Mạn Mạn: “Nào, mọi người cùng cho tinh thần vô tư cống hiến của cô Hàn một tràng pháo tay.

Cô Hàn không chỉ dạy học tốt, nhân phẩm cũng rất khá.

Người giáo viên như vậy mới là đại diện tốt nhất cho trường học của chúng ta, mới là tấm gương tốt đáng để cho các em học sinh noi theo.

Nào, mọi người lại cho cô Hàn một tràng pháo tay nữa.”

Chỉ mấy câu nói của hiệu trưởng, Hàn Mạn Mạn nhận được hai tràng pháo tay nhiệt tình từ các giáo viên và các em học sinh.

Khiến cho Hàn Mạn Mạn sắp bay lên trời luôn.

Một bộ dáng lâng lâng, còn không quên khiêu khích nhìn Lâm Ngọc Trúc hai cái.

Lâm Ngọc Trúc mày cong cong mỉm cười, chính là không tức giận.

Hàn Mạn Mạn...

Khen cô Hàn xong, hiệu trưởng lại khen Lâm Ngọc Trúc, mặc dù không khen nhiệt liệt bằng cô Hàn, nhưng trọng điểm ở chỗ, Lâm Ngọc Trúc làm nổi lên vai trò của người lãnh đạo.

Hàn Mạn Mạn nghe thế nào cũng đều cảm thấy vẫn bị Lâm Ngọc Trúc đè đầu.

Trong lòng có hơi không thoải mái.

Đừng nói Hàn Mạn Mạn, Chương Trình còn cảm thấy bản thân về mặt giác ngộ đã bị hai nữ giáo viên này vượt qua.

Rất không có lợi đối với anh ta.

Ăn cơm xong liền đi nhà đồng hương đổi một ít đậu tương về, đưa cho Thím Vương.

Nói là rang đậu tương cho mấy đứa nhỏ ăn.

Thím Vương cười tươi rói gật đầu, lập tức lấy đậu tương về ngâm, đợi bữa trưa ngày mai thêm món ăn cho bọn nhỏ.

Khi người đã đi, Thím Vương lắc đầu, tự lẩm bẩm nói: “Mấy giáo viên này bị lừa rồi.”

Buổi chiều lớp của Lâm Ngọc Trúc đều là tiết của cô, đến khi tan học, liền dẫn theo Tiểu Sơn Nha về nhà.

Như thường lệ múc cho Tiểu Sơn Nha một bát mạch nha.

Lúc Tiểu Sơn Nha cởi giày, Lâm Ngọc Trúc liền phát hiện, trên chân Tiểu Sơn Nha vẫn là đôi tất thủng lỗ, có thể thò cả ban chân ra ngoài của hôm qua.

Lúc này đúng lúc Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cũng trở về.

Nhìn thấy tất của Tiểu Sơn Nha, Vương Tiểu Mai cau mày hỏi: “Sơn Nha, sao em lại không đi đôi tất cô Lý cho.”

Đôi tất đó là của người lớn, Sơn Nha đi vừa hay có thể che được cả cổ chân, ấm hơn rất nhiều.

Tiểu Sơn Nha mím môi, nhỏ giọng đáp: “Tất mới, không nỡ đi ạ.”

Vương Tiểu Mai nhất thời nghẹn lời.

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc nhìn nhau một cái.

Cảm thấy không đúng lắm, ánh mắt của Sơn Nha không đúng, lúc nãy trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia hoảng loạn.

Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ vai của Sơn Nha, hỏi: “Tiểu Sơn Nha, nói thật.”

Dưới ánh mắt hoài nghi sâu vào lòng người của Lâm Ngọc Trúc, đôi môi Tiểu Sơn Nha run rẩy, nước mắt lưng tròng nói: “Buổi tối lên giường đi ngủ, Kim Bảo nhìn thấy đôi tất mà cô Lý cho em, liền muốn giành.

Em không cho, nó liền khóc, mẹ nó nghe thấy tiếng khóc, đi qua xem, muốn em đưa tất cho Kim Bảo.

Sau đó, cha em cũng qua theo...” Tiểu Sơn Nha nói không nên lời nữa, nước mắt giọt này nối tiếp giọt kia rơi xuống.

Lâm Ngọc Trúc hít một hơi thật sâu.

Trong đầu đang nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào.

Vương Tiểu Mai chịu không nổi cậu bé khóc như vậy, vòng tay ôm lấy Tiểu Sơn Nha, chầm chậm dỗ dành.

Lý Hướng Vãn nhíu chặt mày, thanh quan khó quyết việc nhà[1].

[1]Ý chỉ chuyện gia đình rất phức tạp, dù là quan thanh liêm, trung thực công tâm nhất cũng khó mà phân xử đúng sai.

Chuyện này...

Chỉ sợ quản không được.

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu hỏi Tiểu Sơn Nha: “Tiểu Sơn Nha, em muốn cứ sống mãi cuộc sống như vậy sao?”

Tiểu Sơn Nha lắc đầu.

Lâm Ngọc Trúc cúi đầu xuống, suy nghĩ một hồi, lại hỏi cậu bé: “Sơn Nha, cô cho em hai loại lựa chọn, một loại, là nhẫn nhịn, tự mình chịu đựng mà từ từ trưởng thành.

Một loại, là cô thay em làm chủ, nhưng hậu quả sẽ như thế nào, cô cũng không biết được.

Hoặc là, chuyện này ầm ĩ lên, cha em ở trong cái thôn này sẽ rất mất thể diện.

Nhưng rất có khả năng không dám đối xử với em như vậy nữa.

Cũng có khả năng sẽ đánh em ngày càng thậm tệ hơn.

Kết quả này cô cũng không thể bảo đảm được, nhưng điều tồi tệ nhất cũng chính là như vậy.”

Mẹ của Sơn Nha mất vào hai năm trước, đúng lúc bỏ lỡ độ tuổi đi học, hiện giờ tuổi mụ là mười tuổi, Lâm Ngọc Trúc ít nhiều có thể chăm sóc cậu bé thêm ba năm nữa.

Ba năm, đủ để cho một chàng trai tự đứng vững.

Cho dù Lâm Ngọc Trúc có thể giày vò thêm nữa, nhưng tiền đề của sự giày vò này là muốn Tiểu Sơn Nha tự mình có một chút lòng thay đổi hiện trạng.

Nếu như cậu bé lựa chọn nhẫn nhịn hoặc đơn thuần thì chính là yếu đuối sợ phiền phức.

Lâm Ngọc Trúc liền uổng công làm người tốt.

Chỉ nhìn thấy trong mắt Tiểu Sơn Nha lóe lên một sự quật cường, khóc lóc nói: “Cô Tiểu Lâm, em không muốn sống cuộc sống như vậy, em muốn đi học, em muốn trở thành người xuất sắc.

Trước khi mẹ em đi, mong em phải sống thật tốt, phải cưới vợ sinh con, phải vui vẻ mà sống hết cuộc đời này.

Khi mẹ em còn sống, cái gì em cũng có, nhưng mẹ mất rồi, tại sao tất cả mọi thứ đều không còn nữa.

Ngay cả thứ cô Lý cho bọn họ cũng muốn giành.

Kim Bảo cái gì cũng có, mà còn muốn giành của em.

Cô Lâm, em nhớ mẹ em, em không vui vẻ một chút nào hết.”
Bình Luận (0)
Comment