Chương 411 - Sau lưng cô chính là cả một nhóm các bà thím 2
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu của Tiểu Sơn Nha, cắn răng nói: “Đi, em chỉ cần đi theo sau lưng cô Lâm thôi, ngoan ngoãn nhìn biết chưa?”
Tiểu Sơn Nha gật đầu.
Lý Hướng Vãn nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc muốn đi tất cho Tiểu Sơn Nha, ở bên cạnh kiến nghị: “Có cần cho cậu bé ngâm chân bôi thuốc trước rồi nói tiếp không?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói : “Khoan hẵng làm.”
Đi tất cho Tiểu Sơn Nha xong, bảo Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai chút nữa xem tình hình mà làm.
Cô dẫn theo Tiểu Sơn Nha thẳng tiến tới nhà trưởng thôn trước.
Lúc này nhà trưởng thôn đang ăn cơm, nhìn thấy hai người Lâm Ngọc Trúc và Tiểu Sơn Nha tới nhà, hai vợ chồng già nhất thời có chút mông lung.
Vợ trưởng thôn nhớ tới Hồng Bân dạo gần đây thường xuyên nhắc tới Sơn Nha có mẹ kế, đáng thương như thế nào.
Liền gần như biết được tại sao Lâm Ngọc Trúc lại đến đây.
Trong khi trưởng thôn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.
Vợ trưởng thôn đã niềm nở tiếp đón nói: “Cô Lâm tới đấy à, lại đây ngồi.”
Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười với vợ trưởng thôn, bình ổn lại một chút sự tức giận trên mặt, cố ý ngay trước mặt hai vợ chồng già, thở một hơi thật dài.
Tiểu Hồng Bân và cơm trong bát, đôi mắt nhỏ lấp lánh nhìn Lâm Ngọc Trúc và Tiểu Sơn Nha.
Tò mò quá đi.
Trong lòng lâm râm một chút vui vẻ, cô Tiểu Lâm khẳng định là muốn ra mặt cho Tiểu Sơn Nha.
Vợ trưởng thôn nhìn Tiểu Sơn Nha một cái, vừa nhìn liền bị dọa giật nảy mình, đứa nhỏ sao đã gầy thành bộ dạng này rồi.
Bình thường người lớn bận rộn làm nông, làm việc nhà, con cái nhà mình còn không trông được, chứ đừng nói tới con cái nhà khác.
Vợ trưởng thôn kéo Tiểu Sơn Nha đến trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Sơn Nha, sao cháu lại gầy thành cái dạng này rồi.”
Lâm Ngọc Trúc nối theo lời này nói: “Thím, đây mới có là gì, ống quần của Sơn Nha trong mùa đông này đều không ai giúp tháo xuống cho, thím nhìn cái cổ chân, cổ tay này xem, đều thành cái dạng gì rồi.”
Lâm Ngọc Trúc trực tiếp bảo Tiểu Sơn Nha cởi giày, nhìn đôi tất rách tả tơi của cậu bé, còn có vết nẻ da khiến người nhìn thấy mà đau lòng trên cổ chân nữa.
Tim của hai vợ chồng già đều hơi thắt lại.
Lâm Ngọc Trúc thở một hơi, nói tiếp: “Thím, theo lý mà nói, chuyện của nhà người ta không đến lượt người ngoài như chúng ta quản, hôm qua thấy đứa nhỏ đáng thương, Lý Hướng Vãn vừa bôi thuốc vừa lấy tất mới cho đứa nhỏ.
Vì để cho chân đứa nhỏ có thể ấm áp hơn một chút, không còn bị lạnh nữa.
Đôi tất đó là tất lông, rất ấm, chất lượng cũng rất tốt, nhưng hỏng chính là hỏng ở chỗ, nó quá tốt.
Sơn Nha ngay cả một buổi tối cũng chưa được đeo, đã bị mẹ kế của cậu bé giành mất, để đeo cho Kim Bảo.
Thím nói xem đây là chuyện mà người làm ra sao.”
Vợ trưởng thôn nghe xong cũng tức giận quá chừng, đều nói mẹ kế khó làm, mặc dù biết Tôn Thái Hoa đối xử với Sơn Nha không tốt, nhưng cũng không có ai chỉ trích ngay trước mặt cô ta.
Còn không phải cảm thấy mọi người đều là phụ nữ, đáng thương hay sao.
Không ngờ rằng người này lại như vậy.
Lâm Ngọc Trúc lại nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, tốt xấu gì Sơn Nha cũng là con cháu của họ nhà các bác, năm nay áo bông quần bông còn có thể mặc tạm bợ, nhưng mùa đông năm sau, đứa nhỏ này sống sao đây?
Đứa nhỏ muốn đi học còn cần phải chịu một trận đòn nặng mới được đi, thế sau này thì sao?
Mai sau mẹ kế được gả vào thôn học tập theo, vậy mấy đứa trẻ đáng thương kia phải làm sao.
Cái loại tập tục này dù có nói gì cũng không thể dung túng được.”
Trưởng thôn nhìn vết nẻ da trên mắt cá chân và trên tay của Tiểu Sơn Nha, gật gật đầu, không mong đợi bọn họ chăm sóc cho đứa nhỏ tốt được bao nhiêu, nhưng cũng phải coi như con người mà nuôi dưỡng chứ.
Vợ trưởng thôn đau lòng ôm lấy Tiểu Sơn Nha, trong lòng nghĩ, nếu như mình không còn nữa, Hồng Bân của bà ta liệu cũng sẽ thảm như vậy hay không.
Tiểu Hồng Bân thấy bà nội ôm Tiểu Sơn Nha, mặc dù trong lòng có chút ghen tị, nhưng ngẫm nghĩ, Sơn Nha quả thực có chút thảm, cho bạn ấy mượn bà nội một lúc vậy.
Trưởng thôn cơm cũng không ăn nữa, liền chuẩn bị dẫn theo Tiểu Sơn Nha đến nhà họ Triệu.
Vợ trưởng thôn muốn đi theo, sợ lão già nhà mình nói không lại người ta.
Nhưng không ngờ Lâm Ngọc Trúc lại đứng dậy nói: “Bác trưởng thôn, thím, hai người khoan hãy qua đó, đợi tin tức của cháu, rồi hai người hẵng đi, cháu dẫn Tiểu Sơn Nha đi mở màn trước.”
Vợ trưởng thôn lo lắng nói: “Một mình cháu đi có được không, cô Tôn Thái Hoa đó trông không giống như người dễ bắt nạt đâu.”
Lâm Ngọc Trúc tự tin nói: “Thím, cháu không đi một mình, cháu ở trong thôn có nhiều mối quan hệ lắm.”
Sau lưng cô chính là cả một nhóm các bà thím.
Trưởng thôn...
Còn nữa, mục tiêu chính của Lâm Ngọc Trúc cũng không phải là mẹ kế, mà mà muốn cha ruột của cậu bé có thể tỉnh táo vài phần.
Mặc kệ anh vì con mà nhẫn nhịn hay là giả bộ hồ đồ.
Nhưng chuyện này không thể cứ thế tiếp tục được nữa.
Đến khi thân thể của đứa nhỏ bị giày vò xong rồi, thì có nói gì cũng đã muộn.