Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413 - Sợ Là Sợ, Cái Loại Da Dày, Không Biết Xấu Hổ 2

Chương 413 - Sợ là sợ, cái loại da dày, không biết xấu hổ 2
Tiểu Sơn Nha túm lấy quần áo của Lâm Ngọc Trúc, quật cường nhỏ giọng nói: “Cô ta luôn ở ngay trước mặt em mắng mẹ em là con quỷ đoản mệnh, nói em là đồ con ghẻ, nên em mới cãi lại.

Em không có...”

Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Sơn Nha.

Mắt của mọi người đều không mù, Sơn Nha bị giày vò thành cái dạng gì, người có mắt đều biết tại sao lại như vậy.

Lời này của Tôn Thái Hoa, là nói cho Triệu Đại Nghĩa nghe.

Thím Hứa rất không ưa Tôn Thái Hoa, trực tiếp không khách khí nói: “Cô thôi đi được rồi đấy, cô nhìn con trai cô ăn mặc xem, ăn trắng trẻo mập mạp.

Rồi lại nhìn Sơn Nha đi, người gầy thành cái dạng gì, xem tiếp vết nứt da trên chân với trên tay này, nếu như cô có chút tấm lòng, đứa có có thể bị đông thành như vậy không.”

Đôi mắt Tôn Thái Hoa xoay vòng, lập tức kể khổ nói: “Tôi nói tháo chỉ của quần bông để thả ống quần xuống cho nó, nhưng đứa nhỏ này sống chết không chịu, nói quần áo là do mẹ nó làm, nói cái gì mà không cho động vào, tôi có thể làm sao bây giờ?

Cơm trong nhà còn không đủ ăn, tôi không thể làm một bộ khác cho nó được.

Nói một câu không dễ nghe, đứa nhỏ không phải là chỉ bị nứt da thôi sao, hồi chúng ta còn nhỏ ai mà chẳng từng bị.

Không phải đều sống tốt hay sao.” Dứt lời, cảm thấy những người này chuyện bé xé ra to.

Một thằng nhãi con, có gì đáng quý đâu.

Thím Hứa buồn bực, chỉ vào Tôn Thái Hoa nói: “Cái đồ đàn bà lòng dạ đen tối như cô, chờ báo ứng đi.”

Tôn Thái Hoa lập tức hướng về Triệu Đại Nghĩa ở phía sau quát: “Triệu Đại Nghĩa, ông cứ như vậy nhìn tôi bị người ta chỉ vào mũi mắng à?

Tôi đối xử với con trai ông còn chưa đủ tốt hay sao, mỗi ngày bị nó chỉ vào mũi mà mắng thì thôi đi, hiện giờ còn xúi giục một đám người tới, cùng nhau giáo huấn tôi.

Còn muốn sống cuộc sống này nữa không đây.”

Triệu Đại Nghĩa nghe xong lời này, lập tức trừng mắt nhìn Sơn Nha, hung ác nói: “Sơn Nha, mày lại đây, dập đầu nhận lỗi với mẹ mày ngay.

Nếu không cút ra ngoài cho tao, đừng có trở về nữa.

Cái đám bà già mấy bà bớt ở đây nói vớ va vớ vẩn, xen vào việc linh tinh của nhà người khác, con trai của tôi tôi thích nuôi thế nào thì nuôi thế đấy.

Liên quan tới mấy bà cái rắm.”

Hiện trường nhất thời trở nên xung đột.

Triệu Đại Nghĩa hung tợn nhìn chằm chằm Sơn Nha, Sơn Nha trốn ở sau lưng Lâm Ngọc Trúc, sợ tới mức toàn thân phát run.

Lâm Ngọc Trúc che Sơn Nha ở phía sau, kéo thím Hứa còn muốn mở miệng nói lại.

Thím Hứa thấy thế bèn không nói nữa.

Còn Lâm Ngọc Trúc lại bình tĩnh không gợn sóng nói: “Thím Triệu, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, người lớn còn không hiểu chuyện hay sao?

Lời này cũng chính là lừa dối chú Triệu mà thôi.

Nhân lúc thằng bé đi ngủ, thím có lòng, việc len lén thảo chỉ một cái có thể tốn bao nhiêu sức lực?”

Một đoạn chỉ đó là đã có thể sửa lại cho thằng bé rồi, tại sao ngay cả chút tiền này cũng phải tiết kiệm, hay là nói, điều này cũng tốn sức lực?”

Tôn Thái Hoa vừa định mở mồm nói chuyện, thím Hứa đã giành nói trước.

Châm chọc mỉa mai nói: “Người ta còn bận tốn sức lực trên đầu giường, làm sao chăm sóc nổi con cái của người ta, dù sao không phải do cô ta sinh, con của mình thì có người khác nuôi, cô ta tốn cái sức lực kia thôi.”

Lâm Ngọc Trúc chưa nắm bắt được lời thím Hứa nói.

Có thế mà cũng có thể lái xe*?

*Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ nói về mấy chủ đề đen tối, giới hạn độ tuổi.

Lâm Ngọc Trúc mặt không đổi sắc gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Thím Hứa nói có lý.”

Mấy bà thím khác nhìn hai người với vẻ mặt khinh bỉ.

Tôn Thái Hoa và Triệu Đại Nghĩa thoáng cái mặt đỏ lên.

Tôn Thái Hoa chỉ vào thím Hứa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Đại Nghĩa lại muốn vùi đầu làm đà điểu.

Lâm Ngọc Trúc không cho ông ta cơ hội, trực tiếp nói với ông ta: “Chú Triệu, chú cảm thấy vừa nãy cháu nói có đúng không.

Sơn Nha mới bao lớn, không nên nhớ mẹ sao?

Chú làm cha mà không thấy đau lòng sao?

Cháu không nói thím có mắng mẹ Sơn Nha hay không, hai người các chú kiên nhẫn với cậu bé một chút, không được sao?

Dưới bầu trời này, đứa trẻ bởi vì nhớ mẹ mà bị đánh có phải quá đáng thương hay không.”

Triệu Đại Nghĩa nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên đã có chút ngồi không yên.

Lâm Ngọc Trúc thấy ông ta như vậy, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, biết xấu hổ là tốt.

Sợ là sợ, cái loại da dày, không biết xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment