Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414 - Bình Tĩnh, Đều Là Cảnh Nhỏ Thôi 1

Chương 414 - Bình tĩnh, đều là cảnh nhỏ thôi 1
Tôn Thái Hoa đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, nhìn Lâm Ngọc Trúc, không vui nói: “Cô Lâm, đây là chuyện của nhà chúng tôi, người ngoài như cô không cần phải xen vào đâu.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn Tôn Thái Hoa gật đầu, nói: “Được, thế thì chúng ta liền nói, chuyện không liên quan đến chuyện nhà của nhà mấy người, tất cô Lý cho Sơn Nha đi đâu rồi?”

Ánh mắt Tôn Thái Hoa né tránh, không chịu nhận nói: “Tất nào cơ, tôi không hề nhìn thấy.”

Triệu Kim Bảo đã sửa lại họ rụt rụt chân, vẻ mặt bất an.

Lâm Ngọc Trúc cười lạnh một tiếng, nói: “Đôi tất kia chính là cô Lý mua ở Thượng Hải, Thượng Hải là nơi nào, không cần tôi phải đặc biệt nói cho các thím đâu nhỉ.

Đôi tất lông kia không phải là thứ nơi này của chúng ta có thể mua được.

Thím, nhớ lấy, đừng để lộ đôi tất này ra, một khi bị lộ thì tòi ra ngay, vả mặt có đau hay không chính thím tự biết.”

Tôn Thái Hoa nghiến răng, muốn mắng Lâm Ngọc Trúc bắt chó đi cày xen vào việc người khác.

Lâm Ngọc Trúc không cho cô ta cơ hội này, nói với Sơn Nha ở phía sau: “Sơn Nha, em cởi giày ra, tất cũng cởi, để cho cha em xem cho thật kĩ nào.”

Sau đó nói với Triệu Đại Nghĩa: “Chú, mẹ của Kim Bảo sợ mất mặt không chịu thừa nhận, nhưng chúng cháu cho hay không còn không biết sao?

Đôi tất kia được đi trên người ai rồi, các chú rõ ràng nhất.

Cháu chỉ hỏi chú Triệu một chút, chú nhìn chân của Sơn Nha không thấy đau lòng sao?

Đứa nhỏ này không phải chú nhìn nó từ nhỏ đến lớn?

Không phải con ruột của chú?

Khi mẹ Sơn Nha còn sống, bộ dạng con trai ruột của chú như thế nào?

Chú khiến cho ông bà nội cậu bé ở dưới đất nhìn thấy như vậy, không khó chịu sao?”

Khuôn mặt già nua của Triệu Đại Nghĩa bị nói đến đỏ bừng.

Đã bắt đầu cảm thấy có lỗi với cha mẹ.

Tôn Thái Hoa đã có chút hoảng loạn, muốn đuổi người đi, tức muốn hộc máu nói: “Mấy người cút, mau cút đi.”

Lúc này Lâm Ngọc Trúc không nói chuyện với hai vợ chồng này nữa, bèn hỏi thím Hứa, “Thím, thím còn nhớ lúc Kim Bảo với mẹ của nó tới thôn của chúng ta, là bộ dáng như thế nào không?”

Vẻ mặt thím Hứa nạt nộ, khó coi nói: “Hai mẹ con mặc rách nát tả tơi, suýt bị nhà chồng trước hành hạ chết, lúc tới liền xách theo hai cái túi vải.

Muốn cái gì không có cái nấy.”

Nếu cuộc sống này có thể vượt qua được, ai đời lại đi làm mẹ kế cho người ta.

Lâm Ngọc Trúc nhìn quần áo trên người Triệu Kim Bảo, vẻ mặt cười lạnh: “Không phải nói cơm đều không đủ ăn, không có tiền làm quần áo sao?”

Tôn Thái Hoa nghiến răng nghiến lợi ngụy biện nói: “Hai mẹ con chúng tôi ngay cả quần áo qua mùa đông cũng không có, còn không được phép làm một bộ hay gì.”

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, thím gả cho chú Triệu, không phải mưu cầu sự ăn no mặc ấm sao.

Vậy chú Triệu, chú mưu cầu cái gì?”

Triệu Đại Nghĩa...

Thím Hứa hừ lạnh một tiếng, nói: “Người ta là mưu cầu con cái có người chăm sóc, ông ta là mưu cầu nửa thân dưới của mình chứ gì nữa.”

Thím Hứa thốt ra lời này xong, các bà thím ở phía sau cười vang tại trận.

Mấy nàng dâu che miệng cười trộm.

Nhóm ba người thanh niên trí thức ở hậu viện....

Lâm Ngọc Trúc chà xát ngón trỏ và ngón cái hai cái, ho nhẹ một tiếng.

Thầm nghĩ: Bình tĩnh, đều là cảnh nhỏ thôi.

Cuối cùng Lâm Ngọc Trúc nói với Tôn Thái Hoa: “Đều nói mẹ kế khó làm, là bởi vì tốn sức nhưng không thu được kết quả gì, hôm nay tôi không chỉ trích thím cái gì hết.

Chỉ nói một câu, người làm gì, trời đều đang xem, thím tự giải quyết cho tốt.

Chúng ta đều là con gái, cũng đừng làm khó dễ nhau.”

Nói xong lại nói với Triệu Đại Nghĩa: “Chú, chú coi Kim Bảo như con ruột là chú tốt bụng, điều này chúng cháu không nói gì.

Nhưng chú cũng tự ngẫm lại xem, trăm năm sau, xuống dưới đất rồi, sẽ đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà họ Triệu các chú như thế nào.

Không nói đối xử với Sơn Nha tốt được bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải không khác biệt so với Kim Bảo chứ.

Bên nặng bên nhẹ như vậy, chú khiến Sơn Nha về sau coi chú như thế nào.

Cha hiền thì con mới hiếu thảo.”

Đối với Triệu Đại Nghĩa mà nói, những lời này tương đương với lời vạch trần.

Cả khuôn mặt đỏ đến phát tím.

Như cái khố hoàn toàn bị xốc lên vậy.

Trừ không chỗ dung thân ra, càng muốn đó là bỏ trách nhiệm qua một bên.

Vào lúc Triệu Đại Nghĩa đang nghĩ nên trách ai, trưởng thôn mở cửa tiến vào.

Mọi người lần lượt nhường ra một lối đi cho trưởng thôn.
Bình Luận (0)
Comment