Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 415 - Bình Tĩnh, Đều Là Cảnh Nhỏ Thôi 2

Chương 415 - Bình tĩnh, đều là cảnh nhỏ thôi 2
Chỉ thấy Triệu Đại Nghĩa nhanh chóng đứng dậy, co đầu rụt cổ gọi một tiếng chú.

Trước đây trưởng thôn chính là tộc trưởng của Triệu thị, mặc dù hiện giờ không còn thịnh hành gọi tộc trưởng nữa.

Nhưng uy nghiêm vẫn còn đó.

Trưởng thôn bốn bề yên tĩnh ngồi xuống, đồng tình nhìn Sơn Nha, cảm thán nói: “Sơn Nha cũng coi là độc đinh mang dòng máu của các cháu.”

Triệu Đại Nghĩa trong lòng hồi hộp một chút, ngơ ngác nhìn vào con trai nhà mình.

Đột nhiên tỉnh ngộ, con của ông ta sao lại biến thành như vậy rồi.

Nghĩ đến khi mẹ Sơn Nha còn sống, bộ dáng của Sơn Nha, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên.

Đáy lòng lập tức trở nên vô cùng hổ thẹn.

Tôn Thái Hoa đứng ở kia, tròng mắt xoay chuyển, hiển nhiên đang suy nghĩ làm thế nào để cứu vãn tình hình.

Trưởng thôn nhìn Triệu Kim Bảo, nói với Triệu Đại Nghĩa: “Đại Nghĩa, không phải chú nói cháu, khi cha cháu còn sống có được một đứa cháu bảo bối như Sơn Nha, cười hận không thể khiến cho cả thôn đều biết ông ấy có cháu nội rồi.

Mẹ cháu ngày ngày đều ôm ở trong lồng ngực, gọi là tâm can bảo bối.

Kim Bảo muốn đi học, cháu không cần suy nghĩ liền cho nó đi.

Đến phiên đứa cháu nội bảo bối của cha mẹ cháu, phải tàn nhẫn đánh một trận, đánh đứa nhỏ không chịu thua, cháu mới cho đi học.

Cháu nghĩ kiểu gì vậy?

Chú nếu cứ nhìn cháu hành hạ Sơn Nha như vậy, sau này còn đâu mặt mũi gặp cha mẹ cháu đây.

Còn cháu còn mặt mũi nào mà gặp mẹ của Sơn Nha, cùng với cha mẹ cháu nữa.

phần mộ tổ tiên nhà Lão Triệu là chuẩn bị cho người của từng nhà chúng ta.

Người thật sự có thể ném bồn[1] là ai, trong lòng cháu chưa tính toán?”

[1]Ném bồn: là phong tục trong tang lễ, nghĩa là tuế tuế bình an (từ tuế tuế岁岁 đồng âm với từ vỡ nát碎碎), ném cho cái bồn càng vỡ càng tốt. Ném bồn được ném vào lúc nâng quan tài, do con trai cả trong nhà ném, con trai cả không ở thì cháu trai, không thì lại chọn tiếp con thứ, con của con thứ, tóm lại do người có quan hệ huyết thống ném.

Tuy rằng sau khi thành lập nước, không được phong kiến mê tín, nhưng vẫn là có chút phong tục truyền lại.

Có địa phương là không có con trai thì không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.

Trưởng thôn đây là đang nhắc nhở Triệu Đại Nghĩa, đừng để đến cuối cùng ngay phần mộ tổ tiên cũng không thể vào được.

Sau đó, trưởng thôn lại nhìn Tôn Thái Hoa, nghiêm túc hỏi: “Tôn Thái Hoa, tôi hỏi cháu một câu, trước mặt Kim Bảo, cháu nói một chút, sau khi cháu chết nhập vào phần mộ của ai?

Là cha ruột của Kim Bảo hay là Triệu Đại Nghĩa.

Cái này về sau hợp mồ thì hợp pháp như thế nào?”

Tôn Thái Hoa không lên tiếng.

Lúc trước cô ta sinh con bị tổn thương sức khỏe, chỉ có mỗi một đứa con là Kim Bảo, sau khi chết, hiển nhiên vẫn là người một nhà với người nhà của bọn họ.

Thấy Tôn Thái Hoa không lên tiếng, trưởng thôn nói với Triệu Đại Nghĩa: “Có cần chú lại nói cho cháu rõ ràng hơn không?

Đất nền của ngôi nhà này của cháu chỉ có thể là của con cháu nhà mình ở thôn chúng ta, khi cha mẹ cháu xây nhà không hề nghĩ tới cho nhà người khác.”

Tôn Thái Hoa thầm nghiến răng, hận từng người ở ngay hiện trường, nhưng lại biết không thể nói thêm cái gì nữa.

Hơn nữa, không có gì tốt đối với hai mẹ con cô ta.

Triệu Đại Nghĩa bị trưởng thôn nói vậy thiếu chút nữa bật khóc, ở trước mặt nhiều người như vậy, hổ thẹn trực tiếp tự cho mình một bạt tai, nói: “Chú, cháu biết sai rồi, sau này không bao giờ đánh Sơn Nha nữa.”

Tôn Thái Hoa...

Trưởng thôn gật gật đầu, nhìn Tôn Thái Hoa nói: “Nếu cháu đã ăn cơm nhà họ Triệu chúng tôi, phải đối xử thật tốt với lũ trẻ nhà họ Triệu chúng tôi, nếu còn hành hạ Sơn Nha, cũng đừng ăn cơm nhà họ Triệu chúng tôi nữa, đến từ đâu thì về lại đó đi.

Việc này cháu có đến nói ở công xã cũng không có lý.” Nói xong, đứng dậy rời đi.

Để lại cho mọi người một bóng lưng thâm trầm.

Trận cãi nhau này coi như hoàn mỹ hạ màn, lúc Thím Hứa rời đi còn hừ lạnh một tiếng, cực kỳ xem thường nhìn Tôn Thái Hoa một cái.

Khiến Tôn Thái Hoa tức đến nghiến răng, còn chưa có biện pháp.

Lâm Ngọc Trúc nhìn hai vợ chồng với sắc mặt không tốt, nói: “Nghĩ đến mấy người cũng không chừa cơm lại cho Sơn Nha ăn, cháu mang Sơn Nha trở về ăn trước, tí nữa đưa con của mấy người trở về sau.”

Triệu Đại Nghĩa muốn ngăn cản, nhưng nghĩ trong nhà vốn dĩ không hề chừa cơm lại cho con.

Ngực phập phồng, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Lâm Ngọc Trúc mặc kệ bọn họ, dẫn theo Sơn Nha ra khỏi nhà.

Chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng khóc hu hu.....
Bình Luận (0)
Comment