Chương 428 - Lần nào anh Bàn Tử cũng bị hố 2
Lúc nhìn thấy trong sân chỉ còn một chiếc xe đạp, cô ấy bèn chế nhạo Lâm Ngọc trúc.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: "Nếu như cô muốn tôi đạp, cũng không phải là không thể."
Lý Hướng Vãn liếc mắt nhìn một cái, đưa xe cho Lâm Ngọc Trúc, trừ phi cô ấy điên rồi.
Lâm Ngọc Trúc mím môi một cái, liếc mắt.
Ở trên đường, hai người không nhìn thấy bóng dáng của Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử.
Lâm Ngọc Trúc hơi tò mò nói rằng: "Cũng không biết anh Bàn Tử đã đuổi kịp Tiểu Mai hay chưa."
Lý Hướng Vãn nhún nhún vai, cười hì hì, "Nói không chừng đang ở đâu đó. . . Khụ khụ, quên đi, có nói cô cũng không hiểu."
Lỗ tai Lâm Ngọc Trúc giật giật, không đúng, sao câu này lại cứ khiến cô suy nghĩ vớ vẩn vậy.
Chờ tới lúc hai người quay về tới khu nhà thanh niên tri thức thì nhìn thấy cửa phòng của Vương Tiểu Mai đã được mở khóa rồi.
Hai người nhẹ nhàng lần qua đó, áp lỗ tai lên cửa, dáng vẻ nghiêm túc nghe lén.
Nghe cả nửa ngày mà chẳng nghe thấy âm thanh gì.
Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng hỏi: "Cô có nghe thấy gì không?"
Lý Hướng Vãn lắc đầu.
Chỉ nghe thấy phía sau hai người vang lên giọng nói nghi ngờ của Vương Tiểu Mai, "Hai người đang làm gì vậy?"
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn. . .
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, nói: " Có gì đâu, chỉ là muốn xem thử tâm trạng của cô có ổn hay không thôi."
Lâm Ngọc Trúc nói xong câu này, Vương Tiểu Mai bèn vô cùng tức giận, vừa đi tới trước mở cửa vừa nói: "Cuối cùng tôi cũng biết tại sao trước đây cô lại ghét Thẩm Bác Quận tới vậy."
Lâm Ngọc Trúc ho khan một cái, ngay cả anh Thẩm cũng không gọi nữa rồi.
Xem ra tức giận không nhẹ.
Lý Hướng Vãn nhìn khắp sân nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lý Bàn Tử.
Bèn dùng ánh mắt hỏi Lâm Ngọc Trúc: Lý Bàn Tử đâu? Đã nói là đuổi theo rồi mà?
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, cũng dùng ánh mắt trả lời: Sao mà tôi biết được, hay là giữa đường xảy ra chuyện gì rồi, gặp phải bọn cướp rồi sao.
Hai người mang theo vẻ mặt nghi ngờ theo Vương Tiểu Mai vào phòng.
Vương Tiểu Mai còn đang than thở mình quá xui xẻo, gặp toàn loại người gì đâu.
Mà bên phía Lý Bàn Tử quả thực đúng là một tên xui xẻo.
Lúc Lý Bàn Tử đuổi theo đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của Vương Tiểu Mai, nghĩ mình đuổi theo ăn vạ nói mình thích, người ta cũng không chắc chắn là sẽ tin.
Mấu chốt là anh ta cảm thấy không có thành ý.
Nghĩ tới chiếc khăn quàng trước đó đã đan cho Vương Tiểu Mai, lòng mang theo hy vọng quay về nhà, cẩn thận lấy chiếc khăn quàng ra rồi cất vào trong túi.
Sau đó vội vã ra khỏi nhà, đạp xe chuẩn bị chạy tới thôn Thiện Thủy để theo đuổi cô gái anh ta yêu thương.
Nhưng mà, còn chưa chạy được mấy mét, xe…Tuột xích.
Lý Bàn Tử thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Tức tối xuống xe lắp dây xích.
Chờ làm xong, nhìn tay, hơi bẩn, suy nghĩ lát nữa lấy khăn quàng ra tặng Tiểu Mai, để người ta nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu của mình thì sẽ ghét bỏ anh ta.
Quan trọng là sẽ làm bẩn khăn quàng.
Vì vậy quyết định về nhà rửa tay cho sạch.
Sau khi vào nhà, anh ta vội vội vàng vàng lấy phích nước nóng rót nước, lúc xoay người cất phích nước đi thì quên mất là mình chưa cho thêm nước nguội.
Bởi vì sốt ruột muốn gặp Vương Tiểu Mai, cứ thế mà cho tay vào trong chậu.
Nóng tới nỗi Lý Bàn Tử nhe răng trợn mắt, vội vàng ra chạy ra ngoài với hai nắm tuyết trên mái nhà để xoa vào tay.
Cũng may nước trong phích được nấu từ hôm qua, tuy nhiệt độ còn nóng nhưng không đến mức bị bỏng.
Cho rằng mọi chuyện đã xong rồi sao?
Không, không hề, lúc chân trái của Bàn Tử đặt lên bàn đạp xe, chân sau trượt đi, lúc ngồi lên xe.
Bánh sau, nó, nổ rồi. . .
Tim Bàn Tử cũng chiếu chút nữa bùng nổ.