Chương 427 - Lần nào anh Bàn Tử cũng bị hố 1
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, Lý Bàn Tử hoảng sợ lắp bắp nói: "Anh không giở trò lưu manh đâu, hồi nãy anh hỏi Tiểu Mai có muốn lấy hàng ở chỗ anh không, hoặc là chuyển hàng mua được từ chợ đen tới chỗ anh.
Sau đó, Tiểu Mai bèn hỏi có phải là anh thích cô ấy hay không.
Không đợi anh trả lời, cô ấy đã. . . Em xem, anh đây. . ." Bàn Tử một lời khó nói hết.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn liếc mắt nhìn nhau.
Lý Hướng Vãn nghĩ thầm, Tiểu Mai rung động rồi, thế nhưng có chút buồn cười, ha ha.
Lâm Ngọc Trúc trong lúc vô tình đã đào một cái hố cho Bàn Tử, cô bèn nghĩ, sao lại trùng hợp thế chứ.
Lần nào anh Bàn Tử cũng bị hố.
Chuyện này khiến cô rất áy náy đấy~
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, Lâm Ngọc Trúc có điều không hiểu, buồn bực hỏi: "Anh Bàn Tử, chị Tiểu Mai hỏi anh có thích chị ấy không thì anh phải trả lời chứ.
Cứ đứng đó luyên thuyên nửa ngày làm cái gì vậy?"
Chẳng lẽ không thích, cũng xem Tiểu Mai là em gái à?
Đầu óc Lý Bàn Tử loạn hết cả lên, anh ta chỉ hơi nghĩ nhiều một chút thôi, lúc đó còn bị Vương Tiểu Mai làm cho càng rối loạn hơn, "Anh. . . Chỉ đang nghĩ nên trả lời thế nào thôi."
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lý Hướng Vãn híp lại, không vui nói: "Chuyện này có gì mà phải nghĩ chứ, chắc là anh sẽ không nói rằng chỉ coi Vương Tiểu Mai là em gái đâu nhỉ?"
Lâm Ngọc Trúc đứng bên cạnh gật đầu.
Nói như vậy đấy.
Nói xong, Lý Hướng Vãn bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lý Bàn Tử.
Nếu như Lý Bàn Tử cũng là người như vậy, cô ấy cũng sẽ không hợp tác với anh ta.
Vốn dĩ chỉ là nể mặt Lý Hướng Bắc và Vương Tiểu Mai nên mới hợp tác.
Nếu như Lý Bàn Tử có ý định đùa giỡn Tiểu Mai, như vậy lần hợp tác này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai đời cộng lại không dễ dàng gì mới gặp được một người bạn ngốc nghếch hài hước thế này, Lý Hướng Vãn vẫn còn rất yêu thích.
Lúc này Lý Bàn Tử càng sốt ruột, vội vàng giải thích: "Không phải đâu, anh không có ý này, anh chỉ là đang nghĩ… Đang nghĩ sau khi nói thích rồi thì phải làm sao để bảo đảm cuộc sống sau này đây.
Em nói xem, ở thôn Thiện Thủy này anh không có đất, cũng chẳng có nhà.
Đây chẳng phải là. . . Chẳng phải là, sợ Tiểu Mai sẽ không đồng ý… Làm người yêu anh đó sao.
Lâm Ngọc Trúc gãi đầu một cái, rất hiếu kỳ về những suy nghĩ phong phú này của Bàn Tử.
Lý Hướng Vãn. . .
Ngốc thật, thật sự phải hợp tác à?
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cạn lời nói với anh Bàn Tử: "Anh Bàn Tử, những thứ này có thể suy nghĩ dần dần, cũng đâu phải là anh và Tiểu Mai sẽ kết hôn ngay đâu.
Người ta hỏi anh có thích chị ấy hay không, anh phải nhanh chóng tỏ rõ tâm ý.
Con gái người ta đã chủ động thế rồi.
Anh còn cứ do dự mãi, người ta sẽ nghĩ anh thế nào.
Nếu đổi anh thành chị Tiểu Mai, anh sẽ nghĩ như thế nào?"
Lý Hướng Vãn cho Lý Bàn Tử một cái liếc mắt, không thèm nhìn.
Lý Bàn Tử vội vội vàng vàng nói: "Vậy phải làm sao?"
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn. . .
Không phải là nên lập tức theo đuổi đi sao?
Hai người câm nín một hồi, trăm miệng một lời nói: "Theo đuổi đi."
Lý Bàn Tử à à à, vội vàng ra khỏi phòng, phóng xe đạp đuổi theo.
Lý Hướng Vãn đột nhiên nghĩ đến một câu nói: "Có câu nói thế này, không phải người một nhà, không tiến vào một cửa.
Nhìn thế này, Lý Bàn Tử và Vương Tiểu Mai rất có duyên phận đấy."
Lâm Ngọc Trúc. . .
Lý Hướng Vãn lại quan sát tỉ mỉ căn nhà một lượt, lúc này mới gật đầu quyết định thuê.