Chương 433 - Đừng hoảng, thím không muốn tiền à? 2
Khi các thím lén lút nói chuyện riêng, Vương Gia Bảo ấp a ấp úng trả lời: “Vương Gia Bảo.”
“Ồ, không quan trọng, đồng chí Vương, xin hỏi, anh nói thế nào về điều này?
Anh cũng phải nói như vậy, có phải Vương Tiểu Mai lừa tiền của anh không?”
Lâm Ngọc Trúc nói xong, khí thế đã thay đổi ngay lập tức, nghiêm túc mà ác liệt nhìn chằm chằm anh ta, tiện thể nói thêm: “Khuyên anh nói chuyện tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ, trên đời này thật không thể nói thành giả, giả cũng chưa hẳn có thể nói thành thật.”
Vương Gia Bảo sững sờ trong chốc lát, đặc biệt dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Ngọc Trúc, chột dạ một hồi.
Bà Vương thấy con trai sắp không nhịn được nữa, bước lên đập một phát, miệng khóc rằng: “Con nói tiếp đi, giờ này còn muốn bao che cho con bé đó à?
Mẹ con bị người khác đánh thành cái dạng gì rồi, con nhẫn tâm, còn làm người tốt ư?” Sau đó lén nói nhỏ: “Con muốn gia đình chúng ta không còn mặt mũi mà sống trong thôn sao?”
Sau khi quay về con giải thích thế nào với vợ về chuyện này? Con đã từng nghĩ chưa?
Con muốn mẹ lớn tuổi thế này, cắm đầu chết tại đây sao?”
Với vài câu nói của bà Vương thì Vương Gia Bảo, cái thứ lương tâm này, tức khắc sụp đổ, cúi đầu, ấp úng nói: “Tiểu Mai, em đưa tiền... trả lại đi.”
Vương Tiểu Mai ngây người nhìn Vương Gia Bảo, tức đến bật cười, lại như vậy, lại như vậy.
Tương tự, Lâm Ngọc Trúc cũng không cho Vương Tiểu Mai cơ hội để nói, lạnh lùng nói: “Đồng chí Vương, ý của anh là, Vương Tiểu Mai đã lừa tiền của anh, đúng không?”
Vương Gia Bảo nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, lập tức né tránh, yếu ớt gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc cũng gật đầu, sau đó nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, chuyện này không phải là chuyện mà thôn có thể phụ trách được nữa, chúng ta phải báo công an, nhà họ Vương đang lừa gạt tống tiền, vu khống, hủy hoại danh tiếng của người khác.
Chuyện này, chúng tôi nói gì cũng đều không hay nữa rồi.”
Vừa nghe báo công an, trưởng thôn cũng cảm thấy e ngại.
Bà Vương cũng sợ hãi, có chút hoảng hốt, nói: “Chuyện này lớn đến mức nào, còn phải đi báo công an.” Tốt xấu gì cũng là người sống ở trấn hai năm, cũng đã nhìn thấy thế giới rồi.
Báo công an, chẳng khác nào làm to chuyện hơn, lỡ như có mệnh hệ gì, công việc của con trai bà ta sẽ chẳng còn.
Bà Vương nhìn Lâm Ngọc Trúc đầy thâm độc, không ngờ, con nhóc trông có vẻ vô hại này, miệng lưỡi lại sắc bén như vậy.
Đối mặt với sự đe dọa của bà Vương, Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh hỏi vặn lại: “Thím à, chuyện này không nhỏ đâu, đủ để báo án rồi.
Hơn nữa, thím sợ gì chứ, tôi đã nói rồi, thật thì không giả được, giả thì không thật được.
Đừng hoảng, thím không muốn tiền nữa à?”
Bà Vương cảm thấy Lâm Ngọc Trúc đang dụ dỗ mình, đây là đang chơi đùa.
Ngay lập tức đầu óc trở nên minh mẫn hơn nhiều, lắc đầu nói: “Đừng báo công an, đừng báo công an.”
Trưởng thôn ho nhẹ một tiếng, thật ra cũng không muốn báo công an, coi như cộng cả đời ông ta lại, số lần gặp công an trong hai năm này là nhiều nhất.
Thực sự không thể đánh mất người này được.
Lâm Ngọc Trúc cũng biết rõ thanh niên trí thức bọn họ, trong thôn rốt cuộc nói cũng không có cơ sở.
Nhà họ Vương là dòng họ lớn, mối quan hệ trong đó rối rắm phức tạp.
Sự việc không thể làm tới cùng, dù sao cũng phải ở trong thôn mấy năm.
Lâm Ngọc Trúc cũng sợ bị cho vào bao tải.
Mặc dù thực sự không có ý gọi công an thật, nhưng không gây trở ngại cho việc cô dọa người.
Hai bên giằng co thế này, giằng co đến mức bà Vương càng ngày càng hoảng, suýt chút nữa đã muốn quay về, Lâm Ngọc Trúc mới mở miệng nói: “Được rồi, trước tiên đừng nói chuyện công an, vậy chúng ta hãy tiếp tục nói về chuyện này.
Bà con có mặt hãy thay tôi xác minh, nếu như thực sự có một ngày phải gặp công an, chúng ta sẽ coi là bằng chứng cá nhân.”