Chương 434 - Ai làm mẹ nhìn thấy cảnh này mà không đau lòng chứ 1
Lâm Ngọc Trúc vừa dứt lời, đã có một thím, "Cô giáo Lâm yên tâm, chúng tôi đều là người thành thật, là người có gì nói đó, chúng tôi sẽ không bị lừa bởi những lời này đâu."
Trong câu nói căng thẳng của bà Vương, lúc bà ta nói không được gọi cảnh sát, các thôn dân đã cảm thấy việc này chắc chắn là bà Vương đang nói dối.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu với thím vừa nói, rất cảm ơn.
Sau đó xoay người lại, nhìn Vương Gia Bảo nói: "Đồng chí Vương, nếu anh nói đã từng cho Vương Tiểu Mai tiền, vậy bây giờ anh nói xem, anh cho lúc nào, anh tới thôn tìm Vương Tiểu Mai hay là Vương Tiểu Mai đi tìm anh?
Tìm thấy anh ở đâu?
Có người nào nhìn thấy không?
Lừa anh bao nhiêu tiền?"
Vương Gia Bảo bị Lâm Ngọc Trúc hỏi thì sửng sốt.
Khóe miệng Lâm Ngọc Trúc nhếch lên, có lòng tốt nhắc nhở anh ta, nói: "Đồng chí Vương, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh, lúc này nói gì cũng phải cẩn thận. Ví dụ anh nói ngày ba mươi tháng một gặp Vương Tiểu Mai, nhưng ngày đó anh nhất định phải chứng minh Vương Tiểu Mai có rời khỏi thôn hay không. À, nếu như anh tới thôn, vậy phải nghĩ cho cẩn thận, có người nào nhìn thấy anh vào thôn hay không. Không có cũng chẳng sao, chúng tôi có thể tới đơn vị của anh để xác nhận, ngày đó anh nghỉ hay là đi làm? Nghỉ cũng chẳng sao, chúng tôi tới hỏi hàng xóm của anh, có nhìn thấy anh quay về căn nhà trên trấn hay không. Còn nữa, đồng chí Vương Tiểu Mai và tôi với thanh niên tri thức Lý thật sự rất thân thiết. Trên căn bản là như hình với bóng. Anh nên suy nghĩ cho thật kỹ. Nghe bác đây nói đã lừa anh rất nhiều lần, chúng tôi sẽ làm rõ chuyện này. Mỗi lần lừa anh vào thời gian nào, anh đưa cho vương Tiểu Mai bao nhiêu tiền. Thực ra tôi cảm thấy rất tò mò, bản thân anh có bao nhiêu tiền để đưa chứ. Không vội đâu, anh cứ suy nghĩ cho thật kỹ."
Câu này khiến Vương Gia Bảo ngơ ngác, còn bà Vương thì trợn mắt há mồm.
Thím Hứa là người đầu tiên trầm trồ khen ngợi, vỗ tay.
Bà Vương lạnh giọng nói: "Các người đừng mừng vội, chuyện này ai mà nhớ được chứ."
Lâm Ngọc Trúc cười nhạt, "Vậy thì nói sơ sơ thôi, cũng không phải là không thể tìm ra. Chuyện này cứ tỉ mỉ suy nghĩ một phen, nhất định có thể tìm ra chỗ sơ hở."
Bà Vương nhìn dáng vẻ nhất định phải làm đến cùng của Lâm Ngọc Trúc, lập tức nghẹn lời.
Đối phương cứ nhìn chằm chằm vào hai mẹ con bà ta, cái miệng đỏ chót như quả anh đào như đang nói: "Đến đây đi, bắt đầu bịa đi."
Vương Gia Bảo và bà Vương. . .
Thôn dân đang xem náo nhiệt cũng nhìn mẹ con nhà họ Vương bằng ánh mắt tràn đầy hiếu kì.
Lâm Ngọc Trúc giễu cợt cười khẽ một tiếng, nói: "Sao không nói nữa?"
"Hừ, nói gì nữa, căn bản chẳng có chuyện gì cả, bọn họ đang chột dạ đấy." Thím Hứa phối hợp nói rằng.
Bà Vương phi một cái, muốn phản bác.
Lâm Ngọc Trúc lạnh lùng nhìn Vương, nói: "Thím à, thím phải nói chuyện cho cẩn thận vào, chúng cháu mà không vui thì sẽ báo công an đấy."
Bà Vương lập tức không dám lên tiếng.
Lâm Ngọc Trúc trừng bà Vương rồi quay sang phía các thôn dân đang xem náo nhiệt: "Nhất định mọi người đang rất tò mò, tại sao hôm nay đồng chí Vương lại đưa tiền cho Vương Tiểu Mai đấy nhỉ. Đây là một câu chuyện rất dài. Nhân lúc mọi người đang ở đây, chúng tôi sẽ nhắc lại chuyện cũ để mọi người biết đã xảy ra chuyện gì."
Lâm Ngọc Trúc nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Nga, giọng nói nhu hòa hơn rất nhiều, "Cô giáo Lưu, Vương Tiểu Mai là người có tính cách thế nào, cô không ngại thì có thể hỏi thăm mọi người trong thôn thử. Là người keo kiệt, điêu ngoa, cay nghiệt không hiểu lý lẽ, hoặc là người không đứng đắn. Tuy rằng thời gian làm chung của chúng tôi không dài, cô xem thử cô ấy là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt hay sao?"
Lưu Nga nhìn Vương Tiểu Mai, trong mắt có chút xao động, chỉ là cái gai trong lòng vẫn đâm sâu, trực giác của cô ta, Vương Gia Bảo và Vương Tiểu Mai nhất định không đơn giản.
"Cô gái này ngốc nghếch dễ bị lừa, mấy năm trước càng vậy. Xin hỏi cô giáo Lưu một câu, cô và đồng chí Vương đính hôn từ lúc nào vậy?" Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh hỏi.