Chương 437 - Quả nhiên, là người đàn ông của Lý Hướng Vãn 2
Lâm Ngọc Trúc dựng thẳng sống lưng, đi tới bên cạnh Lý Bàn Tử, kiêu ngạo nói với Vương: "Bà Vương nhìn thấy vóc người của anh Bàn tử chưa?"
Lúc này bà Vương hơi ngớ người.
"Nhìn cái bụng nhỏ phúc hậu này đi, lại nhìn cái bụng gầy như con gà của con trai bà đi, con trai bà có thể so được sao?"
Các bác các thím đều gật đầu, đúng vậy đấy, có mập rồi thì ai mà muốn gà ốm nữa, mập ở thời đại này nói lên điều gì.
Không cần nói tất cả các bác các thím cũng biết.
Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo nói: "Anh Bàn Tử của tôi đang làm việc ở công ty lương thực đấy."
Thốt ra lời này, bầu không khí thoáng cái đã tăng vọt.
"Ai u, không ngờ nha, Vương Tiểu Mai có phúc thật đấy, sau này không cần lo ăn nữa."
"Sau này Tiểu Mai phát đạt cũng đừng quên các bác các thím nhé."
Vương Tiểu Mai lập tức giãy ra khỏi lòng Lý Bàn Tử.
Mặt đỏ lên, trời ơi, hồi nãy sao cô có thể...
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm các bác các thím chỉ cần có tiền là có thể bảo vệ các bác các thím.
Ho nhẹ một tiếng, nói với các bác các thím rằng: "Các bác các thím đều là người thông minh. Hôm nay ai là người gây rối chắc không cần cháu phải nói. Trưởng thôn, ông xem, tiền trước đó nhà họ Vương lừa Vương Tiểu Mai thì nên tính thế nào? Nếu như việc này trong thôn không quản được thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Thuận tiện nói cho rõ ràng chuyện hôm nay luôn. Các bác các thím từ từ hãy đi, mong các bác các thím ở đây để làm chứng."
"Chuyện này còn cần phải nói sao, nhất định là nhà họ Vương muốn lừa tiền, Tiểu Mai đã có người yêu làm ở công ty lương thực rồi, chẳng lẽ lại còn xem trọng Vương Gia Bảo kia."
"Không thể như vậy được, không chừng cố ý tới diễn kịch để lừa một khoản tiền, các bác các thím nói xem bà Vương kia đúng là nham hiểm, con trai con dâu đã kiếm được tiền rồi mà bà ta còn tham."
"Các bác các thím còn không biết đâu, ba thanh niên tri thức ở khu nhà này rất lương thiện, gần đây rảnh việc bèn đổi trứng gà từ tay nông dân để cho đám trẻ con ăn, mẹ của Hoa Hoa khen bọn họ không ít đâu. Nói tất cả khoản trợ cấp của trường học đều bỏ vào miệng đám học trò hết rồi. Chắc là bà Vương ghen tị, muốn bắt nạt người hiền lành, còn muốn lừa một khoản tiền, ai mà ghét nhiều tiền đâu. Bà ta trước lạ sau quen thôi."
Bà Vương nghe thấy mấy lời này, mắt tối sầm lại, thật sự ngất xỉu.
Vương Gia Bảo ôm bà Vương muốn rời đi.
Lâm Ngọc Trúc hô lên với đám người Lý Hướng Bắc: "Lý Hướng Bắc, ngăn anh ta lại."
Sau đó nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, họ vẫn chưa trả tiền lại cho Mai Tử đâu."
Thôn trưởng chẳng thèm nhìn Vương Gia Bảo lấy một cái, nói: "Gia Bảo trả tiền lại cho người ta đi."
Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ tìm công an thật đấy, không còn là chuyện tiền bạc nữa đâu.
Vương Gia Bảo mặt đỏ tới mang tai bỏ bà Vương xuống, móc tất cả tiền từ trong túi ra.
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn Lý Hướng Bắc.
Lý Hướng Bắc còn chưa phản ứng lại, gương mặt toàn dấu chấm hỏi? ? ?
Lâm Ngọc Trúc...
Quả nhiên, là người đàn ông của Lý Hướng Vãn.
Lại nhìn Vương Dương đứng đằng sau anh ta.
Vương Dương lập tức hiểu ý đi qua lấy tiền từ trong tay Vương Gia Bảo.
Gương mặt của Lâm Ngọc Trúc toàn là ý cười, trong lòng thầm nghĩ, không tồi, trận này thắng rồi.
Đời trước cô nên đi làm luật sư mới đúng, đúng là lãng phí.
Tục ngữ nói nhân lúc người gặp chuyện mà muốn mạng người.
Lưu Nga sớm đã có ý sẽ ly hôn, nhưng thời đại này đối xử với phụ nữ ly hôn quá khắc nghiệt.
Nếu cô nói là vì không chịu nổi sự hà khắc của mẹ chồng nên mới ly hôn, sẽ không có ai hiểu cho cô.
Bọn họ sẽ chỉ nói chẳng phải các bác các thím đều như vậy sao.
Bọn họ chỉ nói, nhịn đi, nhịn tới lúc con lớn rồi, mẹ chồng cũng mất, ngày tháng sẽ thoải mái hơn.
Dường như Lưu Nga đã nhìn thấy cơ hội, nhân lúc nhà họ Vương thân bại danh liệt, cô ta phải ly hôn.
Bỏ qua cơ hội này, thật sự không còn cơ hội nào nữa.
Lưu Nga chỉ vào Vương Gia Bảo nói: "Vương Gia Bảo, tôi muốn ly hôn với anh. Có người thân trơ trẽn như các người, sớm muộn gì con trai tôi cũng bị các người dạy hư. Vì con, tôi không thể chung sống với mấy người được nữa. Bây giờ, chúng ta tới ủy ban làm thủ tục luôn."
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc sáng lên.
Các bác các thím tưởng sắp hết chuyện rồi, ánh mắt cũng sáng quắc.