Chương 436 - Quả nhiên, là người đàn ông của Lý Hướng Vãn 1
Các bác các thím hoàn toàn sa vào lối tư duy của Lâm Ngọc Trúc không thoát ra được.
Lúc này cũng bắt đầu thảo luận.
"Không thể như vậy, với sức làm việc của Vương Tiểu Mai thì làm gì cần một bà già tới giúp đỡ chứ."
"Ai u, sao bà Vương này lại độc ác vậy chứ, còn bắt nạt Tiểu Mai. Thế này thì khác gì thanh niên tri thức Trương ở trước khu nhà chứ. Bắt nạt người thành thật, còn lấy người ta ra để sai khiến."
"Người này độc ác quá, tôi đã nói là Vương Gia Bảo nhà họ kém thông minh như thế, dựa vào đâu mà lấy được vợ ở trấn trên chứ?"
"Ai u, đúng là như vậy rồi, những lời thanh niên tri thức Lâm nói nhất định không thể giả được. Cưới vợ mà phải dựa vào lừa gạt, lúc trước đã nói là ở rể rồi, quay đầu con cái đã thành họ Vương."
Bà Vương ôm trán, thiếu chút nữa ngất đi, chỉ vào Lâm Ngọc Trúc, run rẩy nói rằng: "Nói bậy."
Lâm Ngọc Trúc cười lạnh một tiếng, "Tôi nói bậy, vậy tại sao hôm nay con trai thím lại mang tiền tới đây. Tôi và thanh niên tri thức Lý ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, anh ta nói, chuyện năm đó là anh ta đã hại Vương Tiểu Mai. Là anh ta có lỗi với Vương Tiểu Mai. Như vậy tôi hỏi một câu, tại sao lại nói những câu này? Là tôi nói bậy sao?"
Lâm Ngọc Trúc cũng lười tiếp tục nói chuyện với bà Vương, trực tiếp nhìn về phía Lưu Nga, nói: "Cô giáo Lưu, trước đó xảy ra chuyện gì cô đã hiểu được hết chưa?
Dù sao năm đó hai mẹ con bọn họ đã bắt tay với nhau lừa của Vương Tiểu Mai không ít tiền. Về phần tại sao anh ta lại thay đổi chúng tôi cũng không thể biết được. Có lẽ là. . . muốn giở mánh khóe cũ lừa được một khoản tiền!"
Nói đến đây, Lâm Ngọc Trúc lạnh lùng nhìn bà Vương.
Lắc lắc đầu.
Đúng là độc ác.
Bà Vương tức giận tới giậm chân, e rằng hôm nay danh tiếng của bà ta xong rồi, chỉ vào Vương Tiểu Mai mà mắng: "Mấy người đừng ở đây nói lung tung, kiểu người gầy gò như Vương Tiểu Mai, có cái gì tốt mà con trai tôi có thể nhìn trúng chứ. Rõ ràng là cô đang nói lung tung. Con tôi chẳng liên quan gì tới cô ta cả. Trước đây tôi chỉ thương hại cô ta cho nên mới giúp đỡ, không ngờ cô ta lại muốn phá hỏng hôn sự của con trai tôi, nên tôi mới trở mặt với cô ta. Cô đứng có ngậm máu phun người."
Lâm Ngọc Trúc im lặng nhìn bà Vương đang mất hết lý trí.
Chờ bà ta mắng, mắng xong lại nói tiếp.
Bà Vương thấy Lâm Ngọc Trúc không nói lời nào, bèn hưng phấn, chỉ vào Vương Tiểu Mai nói: "Đồ không có lương tâm, trước đây tôi coi cô như con gái ruột, cô nhìn xem cô đã gây ra những chuyện gì. Loại hư hỏng như cô, không ai thèm cưới nên còn nhớ thương tới con trai tôi. Hừ, trước đây không thành công, bây giờ con trai tôi có con rồi mà cô còn không buông tha, coi như tôi cầu xin cô, buông tha cho nhà chúng tôi đi. Hôm nay tôi nói những lời này, chỉ cần tôi còn ở đây, cô đừng hòng phá hoại gia đình con trai tôi. Không có cửa đâu."
Vương Tiểu Mai lau nước mắt, cũng tức giận nói: "Cái dáng vẻ đen như cục than của con trai bà thì ai mà thèm chứ, bà đừng có dát vàng lên mặt, lúc trước nếu không phải do tôi còn nhỏ tuổi thì tôi sẽ làm rõ chuyện này với các người. Dù gì tôi cũng là con gái thành phố, muốn cưới chồng, sẽ có vô vàn người tới xếp hàng muốn lấy tôi. Trước đây là do tôi ngây thơ nên bị mẹ con hai người bắt nạt tới thảm như thế."
"Ai u, còn xếp hàng muốn lấy nữa chứ, ai lấy? Cô nói thử xem ai lấy cô?"
Lý Bàn Tử như được thần trợ giúp chạy tới, đầu đầy mồ hôi từ cửa sau bay tới, thở hổn hển nói: "Tôi lấy, tôi lấy. Mai Tử, em có đồng ý gả cho anh hay không, tuy rằng trong thôn này anh không có nhà, nhưng lại có một ngôi nhà gạch lớn ở trấn trên, chúng ta ở đó trước, anh sẽ cố gắng xây cho em một căn nhà lớn ở trong thôn, chúng ta không xây nhà đất, chúng ta xây nhà gạch thật lớn."
Nghe thấy căn nhà gạch lớn, các bác các thím đang xem náo nhiệt cũng chẳng còn tò mò tên mập này là ai nữa, ai cũng đều nuốt nước miếng. . . . .
Vương Tiểu Mai nhìn Bàn Tử, uất ức trong lòng lập tức không thể kiềm chế, nhào qua ôm Lý Bàn Tử nói: "Anh Bàn Tử, sao bây giờ anh mới tới."
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn...
E thẹn đâu?