Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442 - Chị Tiểu Vãn, Quả Nhiên Rất Thông Minh 1

Chương 442 - Chị Tiểu Vãn, quả nhiên rất thông minh 1
Đợi đến khi đám người hoàn toàn giải tán thì Lý Hướng Bắc và Vương Dương mới đi tới.

Vương Dương sờ sờ mũi, đưa tiền trong tay mình cho Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai nhìn tiền trong tay Vương Dương, nhất thời có chút không muốn nhận.

Số tiền mà gia đình nhà kia đã từng chạm vào, Vương Tiểu Mai cô ta ngại bẩn.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bộ dáng này của Vương Tiểu Mai, hiếm lạ nói: "Chị Tiểu Mai được đấy, ngay cả tiền cũng không cần.”

Đây là Vương Tiểu Mai mà cô quen biết sao?

Vương Tiểu Mai mím môi nói: "Ngại bẩn.”

Vương Dương người cầm tiền... : Không phải chứ, vốn dĩ anh ta còn không cảm thấy có gì, Vương Tiểu Mai vừa nói như vậy xong liền khiến anh ta cũng có chút khó chịu đó.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm tiền trong tay Vương Dương, rất là đồng ý gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc đồng ý nói: "Ừm, có lý, hợp lý."

Nhưng đây chính là tiền ha, không có đạo lý không cần tiền được.

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn Vương Dương, nói: "Vương người tốt, nếu không anh đổi tiền cho Vương Tiểu Mai đi?”

Vương người tốt...

Nhưng Vương Dương người này thật đúng là không tồi.

Lâm Ngọc Trúc vừa nói như vậy xong anh ta còn thật sự lấy một số tiền tương ứng từ trong túi ra đưa cho Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai nhất thời có chút ngượng ngùng, nói: "Nếu không vẫn là đưa tiền của nhà bọn họ cho tôi đi.”

Vương Dương lắc đầu, nói: "Dù sao thì tôi cũng đã ăn rau mà cô trồng mấy năm nay rồi, còn có tôi ngày thường cũng không giúp được gì cho cô.”

Lúc này Vương Tiểu Mai mới nhận lấy tiền, Vương Tiểu Mai nhìn tiền, lại không nhịn được mà rơi nước mắt.

Ủy khuất mấy năm nay trong lòng Vương Tiểu Mai cũng không phải nói thoải mái là thoải mái ngay được qua một hai câu nói ấy.

Mà khóc cũng coi như là một loại phát tiết.

Vương Tiểu Mai ủy khuất khóc lên, Lý Bàn Tử thì ở một bên đau lòng.

Lại bởi vì đang có không ít người ngoài ở đây nên Lý Bàn Tử ngượng ngùng nội liễm, không dám nói ra ngoài, hoàn toàn không còn dũng khí giống như lúc ở trước mặt người dân trong thôn nữa.

Lý Bàn Tử khô cằn khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa, sự tình đã qua rồi, sau này sẽ không ai còn dám bắt nạt em nữa. Nếu em còn khó chịu, anh liền đi đánh Vương Gia Bảo một trận, trút giận cho em.”

Vương Tiểu Mai sợ Lý Bàn Tử mà thật sự đi tìm Vương Gia Bảo tính sổ thì sẽ bị nhà bọn họ lừa tiền.

Cho nên Vương Tiểu Mai lắc đầu, nói: "Chính là muốn khóc một hồi thôi, người như vậy không đáng để chúng ta đụng vào thêm một lần nữa.”

Lý Bàn Tử liên tục gật đầu, ngu ngơ nói: "Đều nghe lời em.”

Lâm Ngọc Trúc chậc chậc lắc đầu, không có ý định tiếp tục làm bóng đèn, bụng cô còn đang réo ùng ục nhắc nhở cô còn chưa ăn cơm đây.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ thương lượng ăn gì với Lý Hướng Vãn.

Nhưng lúc cô quay người lại thì phát hiện Lý Hướng Bắc đang kéo Lý Hướng Vãn vừa đi vừa nói chuyện.

Lâm Ngọc Trúc...Như này có vẻ lộ ra cô và Vương Dương rất khác biệt đấy.

Hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Dương rất có nhãn lực, mỗi người đều tự trở phòng của mình.

Sau khi Lâm Ngọc Trúc vào phòng không lâu thì Lý Hướng Vãn liền mở cửa đi vào.

Lâm Ngọc Trúc buông tờ báo trong tay tò mò nói: "Không nói thêm vậy?”

Lý Hướng Vãn thần sắc nhàn nhạt, lơ đễnh nói: "Làm gì có nhiều chuyện để nói như vậy chứ.”

Lâm Ngọc Trúc líu lưỡi, thầm nghĩ cái kịch bản này sắp bị lệch đến không còn biên giới gì luôn rồi.

Nữ chính cùng nam chính đều không có gì để nói với nhau, có thể thấy được là những ngày ở chung trong chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức này, hai người bọn họ chính là không có nhiều tiếng nói chung đấy.

Về phần cốt truyện đã đi đến đâu rồi, Lâm Ngọc Trúc không thèm nghĩ tới, cô hiện tại, muốn ăn cơm.

Như vậy thì vấn đề đặt ra chính là…

Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi: "Tiểu Mai cùng anh Bàn Tử lúc này là tình huống gì vạy?”

Hai người này là đơn độc ăn cơm một mình, hay là ăn cùng với hai người bọn cô.

Hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn bốn mắt nhìn nhau vài giây.

Sau đó chính là ha ha cười lên với nhau.
Bình Luận (0)
Comment