Chương 443 - Chị Tiểu Vãn, quả nhiên rất thông minh 2
Mà Vương Tiểu Mai ở phòng kia đang nói với Lý Bàn Tử: "Anh Bàn Tử, hôm nay anh có phải là vì giải vây thay em nên mới nói như vậy hay không. Nếu thực sự chỉ là giải vây hộ em thôi thì anh cũng không cần cảm thấy ngại đâu, cứ nói thật với em là được rồi. Em ổn mà..., trong lòng em hiểu rõ. Dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn anh. Nếu không có anh thì không chừng bà Vương kia còn phải nói nhiều lời khó nghe hơn nữa.”
Nói xong, Vương Tiểu Mai cười khổ một chút.
Nhưng trong lòng Vương Tiểu Mai lại mơ hồ có chút chờ mong nho nhỏ.
Nhưng Vương Tiểu Mai cũng sợ...
Lý Bàn Tử đồng dạng cũng sợ, chỉ thấy Lý Bàn Tử cơ hồ là không dám có chút trì hoãn nào mà lắc đầu liên tục, Lý Bàn Tử khẩn trương lại có chút nói lắp.
Lý Bàn Tử nói: "Không... Những gì anh đã nói trong ngày hôm nay... Tất cả những gì anh nói là... thật sự... là lời thật lòng của anh.”
Vương Tiểu Mai nhìn vẻ mặt chân thành của Lý Bàn Tử, ngượng ngùng mỉm cười cúi đầu, mặt hơi đỏ lên.
Lý Bàn Tử sợ Vương Tiểu Mai không tin, nên anh ta vừa lo lắng vừa tiếp tục nói: "Tiểu Mai em tin anh, hôm nay những gì anh nói đều là thật lòng cả. Anh thực sự... là đã thích em từ lâu rồi... Lúc trước anh còn cố ý đan cho em một cái khăn quàng cổ. Chính là, anh không dám tặng, anh sợ em không thích... Anh sợ đến lúc ấy chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải.”
Vương Tiểu Mai nghe xong trong lòng cảm thấy ngọt ngào, khóe miệng tràn đầy ý cười.
Nhìn cái khăn quàng cổ mà Lý Bàn Tử lấy ra, Vương Tiểu Mai đột nhiên phản ứng được điều gì đó, cất tiếng nói: "Sao chiếc khăn quàng cổ này lại giống hệt với chiếc khăn quàng cổ mà anh Thẩm đan vậy.”
Lý Bàn Tử vừa muốn nói là chính là anh trai anh ta dạy anh ta đan.
Thì liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ngoài cửa.
Sau khi mở cửa ra thì Lâm Ngọc Trúc duỗi đầu vào hỏi: "Anh Bàn Tử ở lại cùng ăn cơm với bọn em không?”
Lý Bàn Tử có chút ngượng ngùng, nói: "Không được, lát nữa anh đến gặp anh trai anh một lát liền trở về.”
Người thời đại này quá hàm súc, Vương Tiểu Mai cũng không tiện giữ Lý Bàn Tử ở lại đơn độc ăn cơm với cô ta.
Còn để cho anh ta cùng ăn cơm với Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn thì lại sợ mọi người xấu hổ.
Vì thế Vương Tiểu Mai cũng không mở miệng giữ Lý Bàn Tử ở lại nữa.
Thấy vậy, Lâm Ngọc Trúc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: "Vậy hai người tiếp tục tán gẫu, em sẽ không quấy rầy nữa.”
Chỉ cần không nói chuyện về chiếc khăn quàng cổ là được.
Trong phòng hai người Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử bị Lâm Ngọc Trúc trêu chọc như vậy liền đỏ mặt.
Bầu không khí nhất thời cực kỳ mập mờ.
Lâm Ngọc Trúc chậc chậc chậc trong lòng, thầm nghĩ: Cái này đúng là một tình yêu thuần khiết và trong sáng mà.
Lâm Ngọc Trúc đóng cửa lại, nói với Lý Hướng Vãn ở một bên: "Anh Bàn Tử không ở lại, chúng ta làm cơm cho ba người là được rồi.”
Lý Hướng Vãn gật gật đầu, nhìn cửa, thế nhưng có chút không nỡ.
Nhưng cô ta lại ngẫm lại, cứ nằm bò ra ở cửa mà nghe như vậy cũng không tốt lắm thì phải.
Vì thế Lý Hướng Vãn có chút mất mát đi theo Lâm Ngọc Trúc trở về phòng của cô.
Ngay lúc mở cửa ra, Lý Hướng Vãn mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy khăn quàng cổ..."
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, trán thiếu chút nữa là nhỏ mồ hôi hột.
Chỉ thấy Lý Hướng Vãn ở phía sau lưng cô suy đoán nói: "Có phải là Lý Bàn Tử không biết đan nên sau khi anh ấy dạy Lý Bàn Tử đan xong thì thuận tiện đưa cho cô?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn cô ta còn đang suy nghĩ, liếm liếm môi, dở khóc dở cười nói: "Chị Tiểu Vãn, quả nhiên rất thông minh.”
Lý Hướng Vãn...: Cô ta chỉ là nói như vậy thôi, cũng không thể xác định được.
Thế nhưng, chỉ cần Lâm Ngọc Trúc không bị hãm sâu vào thì tốt rồi.
Quan tâm gì đến việc cô ta có đoán đúng hay không chứ.