Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451 - Cho Nên Nói Lời Đồn Hại Chết Người Mà 2

Chương 451 - Cho nên nói lời đồn hại chết người mà 2
Dưới tiếng chuông thông báo vào học, Lâm Ngọc Trúc đã được giải cứu.

Khiến Lâm Ngọc Trúc thở phào nhẹ nhõm đó là hình như Lý Hướng Vãn chưa từng xem qua bộ phim truyền hình kia.

Còn ổn còn ổn, gần đây toàn có nguy cơ bị lột áo lót[1] thôi.

[1]Thuật ngữ mạng TQ, ý chỉ bị người khác phát hiện ra thân phận của mình.

Lý Hướng Vãn thật sự chưa từng xem qua bộ phim truyền hình đó, đợi đến khi lên lớp rồi vẫn còn rất khó hiểu.

Hoàn toàn không hay biết đã bỏ lỡ một đại hội gặp mặt đồng hương cực lớn...

Từ sau khi Lưu Nga ly hôn, phòng học và văn phòng liền hài hòa hơn rất nhiều.

Vương Tiểu Mai thỉnh thoảng cũng sẽ giúp Lưu Nga trông con một lúc.

Cứ như vậy, mấy người vẫn luôn giúp đến khi lớp mẫu giáo thành lập.

Mà người được tuyển là một người quen.

Thím Hứa.

Khi Lâm Ngọc Trúc biết được thím Hứa chăm sóc cho mấy trẻ sơ sinh thì khá là yên tâm.

Trải qua hồi lâu tiếp xúc, phát hiện mặc dù thím Hứa thích nói chút bát quái, nhưng tấm lòng lại rất tốt.

Thậm chí có thể nói là một người có lòng nhiệt tình.

Trong nhà dọn dẹp vừa sạch sẽ lại vừa ngăn nắp, có thể thấy là một người nhanh nhẹn.

Một người khác chính là con gái thứ hai của nhà Quan đồ tể trong truyền thuyết.

Trước đây, nhà Triệu Lão Nhị cưới con gái thứ của nhà họ Quan vào cửa.

Trong thôn còn náo nhiệt một trận.

Cô dâu mới Quan Thúy Miêu vẫn luôn không có mặt mũi ra ngoài gặp người.

Đến khi người tới trường học, nhóm ba người ở hậu viện mới nhìn thấy người thật.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cảm thấy lời đồn có chút không thể tin.

Theo như hai cô thấy, con gái thứ hai của nhà họ Quan cũng không hề khó coi đến vậy như trong lời đồn miêu tả.

Cái gì mà dọa khóc trẻ con của nhà bên cạnh.

Toàn là gạt người thôi.

Quan Thúy Miêu chẳng qua chỉ là khung xương hơi lớn chút, làn da hơi đen xíu, nhìn qua có hơi tồ, nhưng thật ra không hề béo.

Ngược lại có một đôi chân dài thẳng tắp.

Cân xứng rất đẹp.

Ngũ quan cũng khá bình thường, mày rậm mắt to, chỉ là khi biểu cảm, trừng mắt có hơi dọa người, có thể là do đôi mắt hơi lớn chút.

Nhìn kỹ thấy có kiểu đẹp ngỗ ngược.

Chỉ trách người ở niên đại này không biết thưởng thức mà thôi.

Cho nên nói lời đồn hại chết người mà.

Thảo nào Triệu Kiến Thiết thành thành thật thật kết hôn, sau khi kết hôn xong cũng không thấy gây ra chuyện đáng cười nào nữa.

Với cặp chân dài này cũng có thể bắt được trái tim của Triệu Kiến Thiết.

Đương nhiên anh em sau lưng Quan Thúy Miêu cũng có thể bắt được Triệu Kiến Thiết.

Sau khi lớp mẫu giáo đi vào quỹ đạo, cuối cùng Lâm Ngọc Trúc thở phào nhẹ nhõm, đám nhỏ này lúc học rõ ràng tập trung hơn rất nhiều.

Tiến độ cũng nhanh lên không ít.

Đứa duy nhất tương đối nghịch ngợm chính là cháu trai Lý Kế Quân của Lý Tú Tú, con dâu nhà thôn trưởng.

Thằng nhóc này hồi bắt đầu còn giả vờ, đi học còn khá thành thật.

Nhưng thời gian lâu rồi, liền không còn chuyện đó nữa.

Lúc đi học không phải nhìn đông nhìn tây, thì chính là kéo bím tóc của các bạn nữ.

Ở trong tiết học của Vương Tiểu Mai còn bắt đầu đi dạo.

Khiến Vương Tiểu Mai tức đến suýt nữa dậm chân, dạy dỗ cho thằng nhóc này một trận nó mới thành thật một lúc ngắn ngủi.

Đó thấy chưa, tiết của Lâm Ngọc Trúc còn chưa lên được một nửa, thằng nhóc này đã chạy đến ngồi bên cạnh người khác rồi bắt đầu nói chuyện.

Lâm Ngọc Trúc......

Cho nên nói đôi khi trẻ em nghịch ngợm cũng khá là đáng ghét.

Lâm Ngọc Trúc giả vờ nghiêm mặt nói: “Lý Kế Quân trở về chỗ ngồi của em đi.”

Cũng không biết thằng nhóc này hôm nay trúng tà gì, không quay về, lại còn làm một cái mặt quỷ.

Lâm Ngọc Trúc nghiến răng, lạnh giọng nói: “Trở về.”

Thấy Lâm Ngọc Trúc hình như đã thật sự tức giận, Lý Kế Quân hoảng sợ, lẩm bẩm: “Trở về thì trở về.”

Sau đó đứng dậy trở về vị trí của mình.

Lúc ngồi xuống còn rất không phục nói: “Bà em đã nói rồi, mấy giáo viên các cô chính là vì bọn em mà phục vụ, trở về em liền nói cho bà em là các cô bắt nạt em.

Xem bà em có đi tìm các cô tính sổ hay không.”

Lâm Ngọc Trúc tai thính, nghe được rõ mồn một lời nói này.

Ngẩng đầu cười với Lý Kế Quân, nhãi ranh, em đúng là người tài giỏi.
Bình Luận (0)
Comment