Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452 - Cái Gì Cũng Không Phải Hết 1

Chương 452 - Cái gì cũng không phải hết 1
Bạn nhỏ Lý Kế Quân tuy rằng trở về chỗ ngồi, nhưng trong giờ học chính là không nghe được gì vào đầu.

Lâm Ngọc Trúc nhìn lướt qua vài lần, trước mặc kệ cậu bé.

Chờ tan học, Lâm Ngọc Trúc để Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trở về trước, cô muốn đến nhà Lý Kế Quân một chuyến, cô đây chính là đến thăm nhà Lý Kế Quân.

Vương Tiểu Mai có chút lo lắng cho Lâm Ngọc Trúc, nói: "Tôi đi cùng với cô đi.”

Bà Lý người này cũng rất gian xảo đểu cáng đấy.

Phỏng chừng cả nhà kia cũng không phải là người dễ nói chuyện, cứ nhìn cách mà nhà bọn họ nuôi đứa nhỏ mà xem, đều sắp thành bá chủ một phương luôn rồi.

Lâm Ngọc Trúc ngẫm lại có người đi cùng cô cũng tốt, vì thế cô gật gật đầu.

Lý Hướng Vãn chớp chớp mắt nói: "Nếu không tôi cũng đi theo một chuyến?”

Lâm Ngọc Trúc nhìn dung mạo xinh đẹp của Lý Hướng Vãn, lắc đầu, nói: "Không được, cô đi làm ảnh hưởng tôi phát huy.”

Bà Lý lúc trước muốn lôi kéo Lý Hướng Vãn, nhưng Lý Hướng Vãn không đáp ứng, phỏng chừng lúc này bà ta còn ghi hận cô ta đấy.

Lý Hướng Vãn...

Lý Hướng Vãn: Được rồi, cô ta về nấu ăn trước vậy, nói đến đây Lý Hướng Vãn liền cảm thấy kỹ năng nấu ăn gần đây của cô ta chính là càng ngày càng tốt đó.

Hai người Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai không ở nhà, vừa hay, giảm bớt ảnh hưởng của hai người họ đến việc cô ta phát huy khả năng nấu nướng của cô ta.

Lý Hướng Vãn ngâm nga điệu hát dân gian, trở về chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức.

Hầu như bọn nhỏ tan học xong đều phải lề mà lề mề một hồi trên đường rồi mới về nhà.

Nói bọn là đang đi chơi đi, cũng không phải, chính là lề mà lề mề mãi không về nhà mà thôi.

Lúc Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai đi tới nhà họ Lý, Lý Kế Quân còn chưa trở về.

Bà Lý nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đến cửa, khóe miệng co giật.

Trong lòng bà ta buồn bực, nghĩ sao Lâm Ngọc Trúc lại tới đây.

Lần trước bà ta muốn Lâm Ngọc Trúc giúp đỡ nói mấy câu ở trước mặt Lý Hướng Vãn, thì Lâm Ngọc Trúc này mở miệng liền muốn cọ một bữa cơm nhà bà ta, đúng là chưa từng thấy qua người nào có da mặt dày như vậy mà.

Bà Lý cực kỳ không muốn để ý tới Lâm Ngọc Trúc, thế nhưng người đã tới cửa, bà ta cũng chỉ có thể nghênh đón người vào trong nhà.

Trong nhà ngoại trừ bà Lý ra thì không có ai khác ở nhà nữa, những người khác đều đi làm.

Lâm Ngọc Trúc dẫn theo Vương Tiểu Mai đi vào, cười tủm tỉm chào hỏi, nói: "Thím Lý, trong nhà chỉ có một mình thím hả?”

Bà Lý gật gật đầu qua loa, không phải rất nhiệt tình nói: "Cô giáo Lâm cùng cô giáo Vương lại đây là có việc gì sao?”

Vương Tiểu Mai hôm nay bị Lý Kế Quân chọc cho tức giận, cô ta chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào nghịch ngợm như vậy cả.

Trên lớp học thì không thành thành thật thật học bài, mà cứ như là đi tản bộ trên đường phố lớn vậy đó.

Cả trường bọn họ cũng không thể để cho một người như vậy phá hỏng nề nếp được.

Vì thế Vương Tiểu Mai vẻ mặt tức giận nói: "Thím Lý, đứa nhỏ Kế Quân này cần phải dạy dỗ lại, lên lớp không tập trung nghe giảng, còn làm nhiễu loạn kỷ luật lớp học. Làm ồn ào đến mức những bạn nhỏ khác đều không thể tập trung học hành được.”

Bà Lý vừa nghe Vương Tiểu Mai nói vậy xong thì không cao hứng lắm, mặt trầm xuống, nói: "Trẻ nhỏ không phải là đều nghịch ngợm gây sự một chút hay sao, các người làm giáo viên nói hai câu không phải là được rồi sao, cái này có cái gì mà phải đặc biệt dạy dỗ lại chứ. Không phải là thím nói các cháu đâu, nhưng mà các cháu chính là vẫn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm dạy dỗ trẻ nhỏ. Con trai ấy à, là phải nuôi thả như vậy. Mọi việc đều trông coi, quản lý thì sẽ khiến đứa nhỏ trở thành người nhu nhược vô năng đấy, đến lúc chúng trưởng thành không gánh vác chống đỡ được cho gia đình, thì các cháu phụ trách được không?”

Vương Tiểu Mai bị bà Lý nói đến á khẩu không nói nên lời.

Thậm chí Vương Tiểu Mai còn cảm thấy, có cái đạo lý rác rưởi như vậy hả?

Vương Tiểu Mai: Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lâm Ngọc Trúc tâm bình khí hoà cười cười.

Chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc phảng phất như cha của hiệu trưởng Ngô, ôn hòa nói: "Thím Lý, vẫn là người đi trước như thím có kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ, lời này của thím thật sự là rất hợp lý.”

Vương Tiểu Mai...: Hai người bọn cô mới là chung một nhóm mà, phải không?

Bà Lý lại không có xé rách mặt với Lâm Ngọc Trúc, bà ta chỉ là cảm thấy Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, thích chiếm tiện nghi mà thôi.

Vì thế lúc bà ta thấy Lâm Ngọc Trúc rất đồng ý với quan điểm của bà ta thì bà ta liền cảm thấy vui vẻ trong lòng, trên mặt còn có chút tươi cười, đắc ý nói: "Đúng không!”

Lâm Ngọc Trúc còn rất là phối hợp gật đầu.

Nhìn bà Lý càng thêm đắc ý vài phần, thì Lâm Ngọc Trúc liền chuyển đề tài, cảm thán nói: "Chính là đáng tiếc cho số tiền đóng học phí thôi.”

Bà Lý...
Bình Luận (0)
Comment