Chương 453 - Cái gì cũng không phải hết 2
Nhìn biểu tình ngưng đọng của bà Lý, Lâm Ngọc Trúc thừa thắng xông lên tiếp tục nói: "Kế Quân đứa nhỏ này rất tốt, là một người có chủ kiến, về sau chỉ định là một đứa nhỏ hiếu thuận. Thím, sau này thím có phúc hưởng rồi. Chính là..."
Tuy rằng trong lòng bà Lý cảm thấy cao hứng vì Lâm Ngọc Trúc khen cháu trai nhà bà ta, nhưng trong lòng bà ta vẫn luôn nhớ thương câu nói ban đầu của Lâm Ngọc Trúc.
Nhưng cái này lại bị Lâm Ngọc Trúc treo bỏ đó.
Vì thế bà ta thuận theo nói: "Chính là cái gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc có chút khó xử nói: "Chính là quá có chủ kiến rồi. Thím, thím nói xem, Kế Quân đi học là để làm gì? Nhà thím bỏ ra hai đồng tiền học phí một học kỳ để làm gì? Còn không phải là để cho Kiến Quân đến trường học tập sao? Nhưng mà Kiến Quân ở trong lớp không tập trung lắng nghe, đi đi lại lại đi dạo khắp nơi, nếu vậy thì về nhà mà đi tản bộ chẳng phải là sẽ tốt hơn sao, thím, thím nói xem đúng không?”
Bà Lý nhất thời không nói lời nào, khuôn mặt nhăn nheo đầy nếp nhăn ấy, ngồi ở đó suy nghĩ thầm lặng.
Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc, tỏ vẻ cô ta học được rồi.
Đối phó với bà Lý mà nói thì phải xuất phát từ tiền bạc.
Bà Lý suy nghĩ trước sau một phen, cảm thấy Lâm Ngọc Trúc nói rất đúng.
Vì thế bà ta gật đầu nói: "Cô giáo Lâm, lời này của cô nói không sai, sau này tôi sẽ nói cho thằng nhóc này biết.”
Không nói cái khác, chính là vì hai đồng tiền học phí thôi thì Lý Kế Quân cũng phải nghiêm túc đi học cho bà ta.
Khóe miệng Lâm Ngọc Trúc nhếch lên, nói: "Thím, hôm nay lúc cháu thấy Kế Quân chơi đùa ở trong lớp, cháu là thật tình đau lòng số tiền này cho nhà thím. Thím nói chúng ta ở trên mặt đất một ngày mệt đến gần chết, mới có thể kiếm được mấy đồng tiền chứ. Một năm xuống tới cũng không tích góp được mấy đồng. Nói là tiền mồ hôi nước mắt cũng không quá đáng mà.”
Bà Lý nghe vậy đồng cảm gật đầu.
Trong nháy mắt bà Lý có rất nhiều thiện cảm với Lâm Ngọc Trúc, cảm thấy Lâm Ngọc Trúc đây là thật tâm mà suy nghĩ thay cho nhà bọn họ.
Vì thế ánh mắt lúc nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc của bà Lý cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Chỉ thấy hai người Lâm Ngọc Trúc và bà Lý đều sắp thành bạn vong niên[1] với nhau luôn rồi.
[1]Bạn vong niên: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nói: "Cháu đây cũng là quan tâm vô ích. Nhưng cháu chỉ là cảm thấy đau lòng thay thím mà thôi. Vì thế, lúc ở trong lớp, cháu mới nói Kế Quân hai câu. Chỉ là Kế Quân lúc ấy rất mất hứng. Còn nói trở về muốn nói cho thím biết, đến tìm cháu tính sổ. Thím ơi, nghe được điều này, cháu chính là cảm thấy đau lòng. Đứa nhỏ vẫn còn nhỏ tuổi, còn không biết người lớn chúng ta phải vất vả kiếm tiền như thế nào. Thím nói xem lên lớp không nghiêm túc học tập, có phải là uổng phí tiền một cách vô ích hay không.”
Bà Lý gật đầu thật mạnh, nói: "Đúng, là lý lẽ như vậy. Lần sau Kế Quân mà còn nghịch ngợm, thì cháu cũng không cần ngại mặt mũi của thím, trực tiếp đánh là được. Thím tuyệt đối không tìm cháu, gây phiền phức cho cháu.”
Lâm Ngọc Trúc cũng nặng nề gật gật đầu, thuận thế cầm tay bà Lý, lời lẽ thành khẩn nói: "Thím, thím yên tâm đi, nếu thật đến mức đó, thì cháu cũng chỉ là hù dọa đứa nhỏ thôi, cũng không đánh nặng tay. Theo cháu thấy, Kiến Quân đứa nhỏ này mà chăm chỉ học tập thì về sau sẽ có nhiều chỗ tốt cho thằng bé. Người khác còn có thể không biết lý lẽ này, nhưng thím chắc chắn là hiểu rõ đạo lý này rồi. Ở trường cháu sẽ trông coi thằng bé. Còn ở nhà thì thím sẽ là người trông coi thằng bé. Dù sao thì chúng ta cũng không thể để cho thằng bé đi theo con đường cũ giống như cha thằng bé cùng cô thằng bé được.”
Bà Lý nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ rốt cục cũng có người hiểu được nỗi đau trong lòng bà ta.
Nếu con trai và con gái bà ta mà học giỏi, thì vị trí giáo viên này làm gì còn đến phiên con gái của nhà họ Hứa nữa chứ?
Còn có chức vụ nhân viên chấm điểm nào đến lượt Triệu Kiến Thiết chứ?
Bà Lý rút tay ra, cầm ngược lại tay Lâm Ngọc Trúc, nghiêm túc nói: "Cô giáo Lâm, cô yên tâm, bên thím tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì. Chờ Kế Quân trở về thím sẽ nói cho nó biết.”
“Thím, vậy thì chuyện của Kế Quân liền giao cho thím. Thím đúng là một bà nội tốt luôn suy nghĩ cho con cháu.”
Bà Lý cười ha hả, lúc này bà ta lại thấy Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng thuận mắt.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, nhìn vào trong phòng, nói: "Thím, nếu không hôm nay cháu ở lại đây ăn một bữa cơm, thuận tiện giúp Kế Quân bổ sung kiến thức. Thằng bé này hai ngày nay đến lớp đều không tập trung nghe giảng. Phỏng chừng là bị mất không ít kiến thức đi. Như vậy mà để đến lúc thi thì sẽ không tốt lắm. Tiểu Mai nấu cơm rất ngon, để cô ấy phụ thím làm cơm, thím thấy thế nào?”
Sau khi Lâm Ngọc Trúc nói xong chữ cuối cùng thì trong nháy mắt nụ cười của bà Lý liền ngưng đọng lại trên mặt.
Cái gì mà bạn vong niên.
Cái gì mà tâm liền tâm.
Cái gì mà càng thuận mắt chứ.
Bà Lý: Cái gì cũng không phải hết.